Khi đến thăm lại chốn cũ, Khương Mạn đeo khẩu trang, quàng khăn, đeo kính râm và đội mũ. Cô ngụy trang kỹ đến mức ngay cả người hâm mộ cũng không thể nhận ra cô là ai.
Đến nỗi khi vừa vào đã bị chú cảnh sát trực ban chặn lại: "Đêm hôm đeo kính râm không sợ ngã à? Mau cởi khẩu trang và kính râm ra. Cháu đến đây làm gì?" Nói xong, ông chú cảnh sát liếc nhìn Bạc Hạc Hiên và cảm thấy anh chàng đẹp trai này có chút quen quen.
Khương Mạn ngoan ngoan cởi bỏ lớp ngụy trang ra.
Sau khi nhìn thấy cô, đối phương liền kêu lên: "Cháu... cháu là..."
Cô vừa định mỉm cười thì chú cảnh sát nói: "Chú nhớ ra rồi, cháu là diễn viên đúng không? Lần trước cháu đã từng đến đây, còn có đồng bọn là đạo diễn đầu trọc gì đó!"
Khương Mạn cười khổ: "Chú cảnh sát, lần trước cháu là nạn nhân."
Hồi đó, khi cô mới gia nhập đoàn làm phim "Kẻ giết người", Tề Lỗi và phó đạo diễn đã giở trò với đạo cụ và tìm cách giết cô.
Vì chuyện này mà Trần đầu trọc suýt chút nữa đã dàn dựng một cảnh giết người tại đồn cảnh sát. Rõ ràng khi đó cô chỉ là người giúp sức còn người ra tay là Trần đầu trọc…
Chú cảnh sát lẩm bẩm trong lòng rằng chưa từng thấy nạn nhân hung dữ như vậy...
"Ồ, chú nhớ ra, bảo sao chú lại thấy chàng trai bên cạnh cháu trông rất quen."
"Lần trước ở Bắc Thành vào buổi tối có một cặp đôi đi chung một cái xe điện bị cảnh sát giao thông chặn lại, chính là hai người đúng không, chàng trai này là con tin phải không?"
"Nhất định là thật rồi, dáng vẻ của hai người nhìn một cái là không thể nào quên được."
Bạc Hạc Hiên: "..."
Khương Mạn muốn ấn nhân trung, giờ thì cô đã hiểu cái gọi là tiếng xấu đồn xa rồi...
“Hai người lại làm chuyện gì rồi?” Chú cảnh sát nghiêm túc hỏi.
Cô cười khổ: "Chú ơi, bọn cháu tới đây bảo lãnh người."
"Hãy điền vào đơn mẫu trước."
Khương Mạn ngoan ngoãn làm theo đúng quy trình, sau khi nhìn cô điền xong đơn chú cảnh sát thở dài.
"Cháu đến đây để bảo lãnh anh chàng đánh người đó à, người trẻ tuổi ngày nay thật là..."
"Uống quá nhiều rồi làm càn. Người này chưa chắc đã được bảo lãnh, cần phải có sự đồng ý hòa giải của người bị hại mới được. Các người qua đây trước đi."
Khương Mạn đeo kính râm và khẩu trang lên rồi đi vào trong.
Khi đến khu vực xử lý án, cô đã nghe thấy giọng nói lớn đầy phấn khích của anh ba mình.
"Chú cảnh sát, anh ta là kẻ xấu! Mau bắt anh ta lại đi!"
"Tên chết tiệt này đến Đế Quốc của chúng ta để làm chuyện xấu đấy! Bắt anh ta lại đi!!"
"Các người tin tôi đi! Nếu tôi ra tay một cách nhanh chóng thì tôi đã trở thành nạn nhân rồi!!"