Có điều Lăng Tuyết không ở phòng nên bây giờ cô một mình độc chiếm căn phòng đó.
Khương Mạn giống như một con thằn lằn đang túm chặt đường ống nước để leo xuống thì loáng thoáng nghe thấy giọng của bà Kim Lan từ căn phòng bên trái truyền tới.
Gió biển bên ngoài biệt thự thổi mạnh đến mức khiến đầu óc người ta ong ong, bên trong phòng nói chuyện thì bên ngoài cũng không nghe rõ.
Khương Mạn không định tiếp tục làm quân tử leo xà nhà nữa, Khi cô chuẩn bị trèo phòng thì nghe thấy bên dưới có tiếng ho
Khương Mạn cúi đầu, nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở phía dưới. Ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường phía xa lọt qua kẽ hở trên lá cây tạo thành một đốm sáng nhiều màu trên cơ thể người đàn ông.
Anh đứng trong bóng tối ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười bất lực nhưng dịu dàng.
- Xuống đây đi! Bạc Hạc Hiên dang rộng vòng tay và nói thầm.
Khương Mạn nhíu mày, mím môi như đang cân nhắc có nên nghe lời hay không.
Anh thúc giục: Nhanh lên!
Anh ra hiệu chỉ về phía cửa sổ bên trái tầng hai, Khương Mạn cũng nghe thấy động tĩnh có vẻ như có người sắp mở cửa sổ. Nếu ai đó mở cửa sổ ra, chẳng phải sẽ lập tức nhìn thấy con thằn lằn là cô sao?
Cô ôm ống nước trượt xuống, khi thấy khoảng cách đã khá gần đến, cô liền đạp vào tường giống như con chuột biết bay, bổ nhào lên người Bạc Hạc Hiên. Người đàn ông đỡ cô một cách chắc chắn, thuận thế ngã về phía sau, ôm cô lăn xuống cỏ.
Ở tầng hai, bởi vì gió đêm thổi quá mạnh, thổi mạnh đến cửa sổ phát ra tiếng kêu choang choang. Lúc này, Sở Khiên Hồng đóng cửa sổ lại cho chắc chắn hơn một chút mà không hề để ý bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Trên đống cỏ… Khương Mạn nghiên răng, ngẩng đầu lên trong vòng tay của người đàn ông, che mũi, đau đến không mở nổi mắt.
Hay lắm...Suýt chút nữa là cô bị gãy sống mũi rồi!
Bạc Hạc Hiên cúi đầu nhìn thấy biểu cảm của cô, lập tức chống tay ngồi dậy, đỡ lấy mặt cô, nói với giọng vô cùng nghiêm trọng:
"Bị đập vào đâu rồi?"
Thực sự đã có những giọt nước mắt!
Khương Mạn mở to mắt, đau đớn hỏi một câu không hề liên quan: "Có giấy không?"
Bạc Hạc Hiên:...?
Khương Mạn: "Nước mũi của em sắp chảy ra rồi.."
Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười, anh ra thì mang theo giấy lau làm gì.
Tầng 1 của biệt thự đã bị đóng cửa từ bên trong, muốn lấy giấy thì chỉ còn có một cách.
"Em chờ một chút, anh đi lấy giấy cho em."
Anh xoa đầu Khương Mạn, đứng dậy, nhìn dáng vẻ như đang định học theo cô leo theo đường ống lên tầng 2 để vào phòng cô lấy giấy.
Khương Mạn vô thức nói: "Anh có làm được không?"
Người đàn ông nhìn cô không nói nên lời, nhấc tay cô lên để cô véo vào mũi mình:
"Véo xong rồi thì em đừng nói nữa, kẻo nước mũi thò lò ra thì anh không biết đâu."
Khương Mạn: "..."
Cô đưa tay lên và bĩu môi: Được thôi, hãy bắt đầu màn thể hiện của anh đi. Vừa hay cô cũng có thể xem xem rốt cuộc thể chất của người biến đổi gen ở mức độ nào.
Bạc Hạc Hiên lắc đầu, bước ba bước, khi tới gần bức tường thì anh nhảy lên. Khi cơ thể đang ở trên không, chân trái anh giậm vào tường để lấy đà rồi cả người nhảy lên trên góc phải.
Trong nháy mắt, anh nắm lấy cánh cửa sổ bên phải đang mở và nhảy vào trong phòng một cách dễ dàng.
Sau khi vào phòng, anh liếc nhìn Khương Mạn ở phía dưới cửa sổ.
Người phía dưới hất cái cằm nhỏ và giơ ngón tay cái lên với vẻ miễn cưỡng!
Bạc Hạc Hiên cười chế nhạo, đồ keo kiệt này, khen ngợi mà cũng miễn cưỡng như vậy!
Anh không hề chậm chạp, chuẩn bị lấy giấy vệ sinh và rời đi thì có tiếng gõ cửa.
"Tiểu Mạn?"
Khương Tử Mặc gửi tin nhắn cho Khương Mạn nhưng mãi không thấy cô trả lời, bởi vì có tên bắt cóc nào đó xuất hiện, anh ta cảm thấy có chút bất an nên mới xuống tìm em gái để nói vài câu.
Sau khi gõ cửa thấy bên trong không có tiếng trả lời, Khương Tử Mặc đang thắc mắc thì chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn của em gái:
Tiểu Mạn: (Em không có trong phòng, anh tư, anh tuyệt đối không được vào phòng!!!)
Không ở trong phòng? Khương Tử Mặc vô thức rời đi, đi được vài bước thì anh ta đột nhiên dừng lại.
Không đúng!!
Anh ta quay lại, cầm vào tay nắm cửa và đẩy ra, quả nhiên là cửa không khóa. Bên trong phòng, gió lạnh trực tiếp thổi vào, cửa sổ tung bay.
Dáng một người đàn ông cao gầy đứng bên cửa sổ, trên tay cầm một bọc giấy, một chân đặt lên bệ cửa sổ. Với tư thế đó, không thể phân biệt được là anh vừa bước vào hay chuẩn bị rời đi....