“Tôi đã nói mà, Lăng Tuyết lấy đâu ra cái bản lĩnh này, chắc chắn là cô ở đằng sau xúi giục! Tôi không đắc tội với cô, tại sao cô lại hãm hại tôi!!”
Khương Mạn cũng lười để ý cái vỏ dưa này.
“Chỉ có đàn ông mới hiểu nhau, hay là cho anh một cơ hội phát biểu, anh nói đi?” Khương Mạn nháy mắt với người đàn ông bên cạnh mình.
Bạc Hạc Hiên liếc cô: “Cảm ơn em, nhưng đối với loại đàn ông cặn bã thì anh không hiểu nổi.”
Khương Mạn thầm chậc một tiếng, thật thông minh, không bị mắc lừa!
Cô nhướng mày, thắc mắc: “Thật không hiểu nổi, đều là đàn ông, sao lại có một vài người đàn ông vừa thông minh, vừa đẹp trai, lại có quy tắc, nhưng lại có một vài người…”
Ánh mắt Khương Mạn ném lên người Hứa Thuần Hoa: “Chưa nói đến ngoại hình và tính cách, ngay cả thuyết tiến hóa sinh học của Darwin đặt trên người anh ta cũng trở thành một nghịch lý, bất kể xuân, hạ, thu, đông đều là mùa giao phối!
Hứa Thuần Hoa phun máu.
Trong lòng Bạc ảnh đế vui đến nở hoa luôn, Yêu Nhi lại khen anh rồi!
Những người khác……Ví dụ như hai anh em nhà họ Khương.
Khương Vân Sênh: Thông minh, đẹp trai.... anh ấy chấp nhận, nhưng có quy tắc? Ai có quy tắc vậy? Bạc Hạc Hiên có quy tắc sao?
Khương Tử Mặc: Người đàn ông lợi dụng cả đứa trẻ để làm việc cho mình, thực sự không xứng với hai chữ quy tắc.
Thiên tài & Lão Vân: Cả đời này cũng chưa từng nghe lời nào thiếu hợp lý đến như vậy! Con bé này đúng là áp dụng tiêu chuẩn kép một cách quá đáng mà!
“Cô đắc ý cái quái gì!” Hứa Thuần Hoa đã tức đến phát điên rồi, nếu không phải anh ta biết bản lĩnh của Khương Mạn thì anh ta đã sớm xông tới dạy cho đối phương một bài học rồi.
“Cô nói cô muốn nâng đỡ Lăng Tuyết thì có thể nâng đỡ cô ta được chắc? Khương Mạn cô chẳng qua là ỷ vào việc đằng sau có người chống lưng cho, nhưng giới giải trí này còn chưa tới phiên cô đứng chỉ tay năm ngón đâu!”
“Lăng Tuyết chỉ là một bà nội trợ lỗi thời, rời khỏi tôi, cô ta còn có thể làm nên chuyện gì sao?”
“Thứ gà mái không biết đẻ trứng, chỉ có tôi mới chấp nhận cô ta, cái loại không biết sinh đẻ như cô ta thì làm gì có người đàn ông nào có thể chấp nhận mà không ghét bỏ?”
Sau khi Hứa Thuần Hoa nói hết những lời này, tất cả khách mời nam tại đây, ngoại trừ Dương Dũng ra thì đều cau mày.
Khương Tử Mặc: “Đồ vô liêm sỉ!”
Khương Vân Sênh: “Đê tiện, hôi thối.”
Nam Mục: “Thối đến ngập trời.”
Tự Thiên tài: “Trời……trời cũng không chứa được cái thứ như anh……”
Đồng chí lão Vân: “Ma quỷ tới rước.”
Trò nối câu đến lượt Bạc Hạc Hiên……
Anh nhìn tiểu quỷ nào đó.
Khương Mạn-ma quỷ lườm một cái, hừ hừ nói: “Ma quỷ đòi mạng cũng phải là mạng người mới được, chưa từng nghe tới có ma quỷ cố ý đòi mạng súc sinh bao giờ, có đáng tiền không?”
(Cái miệng này của Khương võ thần, thật quá đỉnh!)
(Có thể loại bỏ Hứa Thuần Hoa khỏi giới tính nam này không? Loại súc sinh này ở lại chỉ làm ô nhục giới đàn ông thôi!)
(Cái thằng ngu Hứa Thuần Hoa này, trực tiếp phơi ra bộ mặt thật của mình rồi, hắn ta tưởng là livestream đã tắt rồi sao?)
(Trong số những khách mời nam lên tiếng, quả nhiên vẫn là Thiên Sách là ưu tú nhất! Nhưng mà Dương Dũng đâu? Sao ông ta không lên tiếng?)
Dương Dũng dám lên tiếng sao? Ông ta bây giờ còn không đảm bảo được sự an nguy của chính mình chứ nói gì!
Khương Mạn trào phúng nhìn Hứa Thuần Hoa, chỉ vào ống kính bên cạnh: “Nhìn thấy chưa? Chúc mừng anh, lộ bộ mặt thật thành công!”