Hai vị anh trai nói xong, Khương Vân Sênh còn cười hehe nhìn sang Khương Mạn, ý tứ rất rõ ràng. Ý muốn Khương Mạn đi tới ngồi cạnh anh, rõ ràng kẻ cuồng em gái đang không muốn tạo cơ hội cho kẻ khác bắt cóc em mình.
Hai anh trai, người ngồi bên trái, người ngồi bên phải, để em gái bảo bối nhà mình ngồi ở giữa.
Thần tình của Bạc Hạc Hiên vẫn như cũ, nhìn Khương Mạn một cái rồi nhướng mày, như muốn nói: Nhìn thấy chưa, các anh của em bắt đầu rồi đấy.
Khương võ thần lập tức giả vờ không nhìn thấy gì, khụ vài tiếng rồi đưa ánh mắt nhìn thành viên mới của nhóm.
Tiểu Nam đang vui vẻ hóng cp thì ánh mắt của ông chủ liếc qua, anh ta chỉ có thể không tình không nguyện dừng sự hóng hớt lại, bắt đầu dẫn chương trình.
“Được rồi, bây giờ đã phân tổ xong rồi, vậy tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu sự kiện chính của tối nay!”
“Một trò chơi đơn giản: tôi có bạn không có!”
“Nhóm chiến thắng sẽ được ăn bữa tối thịnh soạn, có cả cua hoàng đế!!”
“Còn nhóm đứng bét thì sao, hehe!” Nam Mục nở một nụ cười cổ quái: “Sẽ phải chịu phạt!!”
Luật chơi của ‘Tôi có bạn không có’ rất đơn giản: Mỗi khách mời sẽ giơ năm ngón tay đồng nghĩa có năm cơ hội, người được chọn sẽ nói ra một sự việc trong quá khứ của bản thân mà người khác không có, nếu như bản thân không có hoặc chưa từng trải qua thì sẽ cụp một ngón tay xuống. Đến cuối cùng người nào còn lại nhiều ngón tay nhất thì người đó chiến thắng!
Sau khi phổ biến xong luật chơi, trò chơi bắt đầu. Bởi vì Khương Mạn thắng trong trò đoán người nên cô là người chơi đầu tiên.
Khương Mạn nói: “Tôi có bốn người anh.”
Rất nhiều người bất lực cụp một ngón tay xuống, Chỉ có Dương Na Ni vẫn không cụp xuống.
Tự Thiên Sách nói: “Em có bốn người anh? Sao bây giờ nói có anh chị em cứ đơn giản như mọc tóc ấy nhỉ?”
(Hahaha! Đúng là Tự thiên tài! Vừa mở mồm đã đu trend!)
(Cả thế giới đều là thần tượng của Narnia, bây giờ có bảo cô ấy mọc ra 108 người anh trai tôi cũng tin!)
Dương Na Ni cười nói: “Cô Khương chỉ nói là bốn người anh trai, chứ có nói là anh ruột đâu, nhỡ đâu lại là anh trai mưa thì sao”
“Tiểu Dương nói cũng có lý!” Kim Lan lão phu nhân phụ hoạ theo.
Hứa Thuần Hoa nói: “Nếu nói như thế thì tôi có đến mấy người anh trai ấy chứ!”
Đang lúc mỗi người một câu, có mấy kẻ muốn nói đểu cô, Khương Mạn cũng chả để ý.
Khương Vân Sênh: “Tôi là đạo diễn.”
Ngoài Vân Chí Sam ra tất cả mọi người lại cụp một ngón tay xuống. Khương Tử Mặc là người im lặng nhất, nhìn sang Khương Mạn, “Tôi có một người em gái tốt nhất thế giới này!”
(Phụt…….được rồi! Nine là kiểu mê em gái gì vậy trời!)
(Nine và Tiểu Man tốt nhất thế giới! ai cũng mong có được một tình anh em tốt như vậy!)
(Đạo diễn Vân cười trộm kia, vâng vâng vâng! Khương võ thần cũng là em gái anh!)
(không phải…..Đạo diễn Khương và Nine không cụp tay xuống thì tôi hiểu, tại sao Tự thiên tài và Bạc thần cũng vậy? tôi nhớ bọn họ đều là con một mà!)
(Thiên Sách đào đâu ra một người em gái tốt? Còn Bạc thần …..Thật sự không hiểu…….)
“Mọi người nhìn tôi làm gì. Đúng là tôi có em gái mà.” Tự Thiên Sách giải thích một cách khí thế: “Tiểu Mạn và tôi là anh em ruột khác cha khác mẹ!”
“Mọi người không tin, cùng lắm chúng tôi hát một đoạn chứng minh!”
Bạc Hạc Hiên dùng hết sức khụ một tiếng.
Đồng chí lão vân vội vàng đi qua bịt mồm Tự Thiên Sách: “Ngồi xuống đã Sách Nhi, ngồi đi!”
Thiên Sách rất phẫn nộ, lời nói đi với bằng chứng mà không được sao! Với các chất giọng của Khương Mạn, bảo là em gái anh ta mà mọi người lại không tin.
Khương Tử Mặc nhìn sang Khương Mạn: “Tiểu Man em và anh ta từng song ca à?”
“Có một lần cùng nhau hát hai câu trên livestream.”