(Ekip chương trình đang làm cái quái gì vậy?)
(Ba thứ này là gì vậy? Peppa + Husky + ác bá thôn?)
Khương Mạn nhìn chằm chằm vào con thú bông Peppa cao lớn và suy ngẫm...
Sự xuất hiện của ba con thú bông khiến cả hiện trường im lặng trong chốc lát.
Peppa màu hồng siêu to khổng lồ.
Husky ngu đần màu xám trắng.
Con ngỗng ác bá kiêu ngạo, chảnh chó.
Không thể không nói, tạo hình của 3 con thú bông này quá xuất sắc đi!
Nam Mục lấy lại tinh thần, hài hước nói: “Nhắc nhở thân thiện, trên đây tuyệt đối không phải ảnh chụp màn hình!”
Bà cô Kim Lan mở lời: “Tiểu Mục à, ba người này là ai vậy? Khách mời mới tới sao? Cố ý tỏ ra thần bí thế.”
Nam Mục bật cười: “Có thể coi là khách mời đặc biệt, nhưng họ là ai thì cháu cũng không biết, đây là sự bất ngờ mà ekip đã sắp xếp.”
“Lời nhắc nhở trên tay tôi có nói, ba vị khách mời này đã từng hợp tác với một vài người trong số các vị khách mời của chúng ta ở đây, còn về phần đó là ai thì phải dựa vào chính bản thân mọi người phán đoán rồi!”
“Đoán trúng thì có thể chọn khách mời đó làm trợ thủ, tham gia vào vòng chơi trò chơi tiếp theo, giành về cho đội của mình một suất cơm tối phong phú!”
“Chú ý này, mỗi nhóm khách mời chỉ có một cơ hội đặt câu hỏi!”
Nam Mục thông báo xong quy tắc.
(Ekip thật biết cách di dời sự chú ý mà, đột nhiên lại vẽ ra ba vị khách mời thần bí!)
(Tôi không quan tâm ba người này là ai, tôi chỉ muốn biết chân tướng!)
Đạo diễn Châu vẫn luôn chú ý tới tình hình ở mục bình luận, trên đầu không ngừng đổ mồ hôi, không ngừng an ủi chính mình là không sao, không sao! Ba người này chỉ cần lộ mặt là cơn sóng nhỏ ban nãy sẽ bị lãng quên thôi!
Hứa Thuần Hoa là người đầu tiên đứng ra: “Trận đầu tiên để tôi, giới tính của ba người này là gì?”
Peppa&Husky&Ác bá thôn: “Nam.”
Giọng nói phát ra, mọi người đều cau mày.
Giỏi lắm, vậy mà còn có thiết bị bóp méo giọng nói!
Bà cô Kim Lan không nhanh không chậm hỏi: “Trong đó có phải là có cháu của tôi không?”
(Được lắm! Thế này là kiểu cháu của tôi ở khắp thế giới hả!)
(Chỉ có tôi cảm thấy bà mẹ chồng họ Kim này thật phiền sao? Chả có tí lịch sự nào, ỷ vào mình có tuổi mà ra vẻ người bề trên.)
(Bà nội Kim Lan nói đúng mà, bà nội ‘quốc dân’ chẳng phải là bà ấy sao, diễn viên trẻ tuổi trong cái giới này, người làm cháu của bà ấy nhiều vô kể đó!)
(Lầu trên kia, đóng phim là đóng phim, đừng đem vào hiện thực, OK? Bà cháu trong phim, ở ngoài đời cũng là cháu của bà ta sao? Mặt mũi lớn cỡ nào vậy nhỉ!)
Câu hỏi vừa đặt ra, ba thú bông đều im lặng.
Hiện trường đầy xấu hổ +1!
Bà cô Kim Lan cau mày, hiển nhiên là rất bất ngờ.
Dương Na Ni ở bên cạnh lén cười, “Vậy mà lại chưa từng hợp tác với bà nội quốc dân, xem ra ba vị này cũng không nổi tiếng đâu.”
Kim Lan rất thích sự nịnh nọt này, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra thản nhiên, không hề để tâm, tuy nhiên ở đuôi mắt vẫn lộ ra vẻ đắc ý.
“Tiểu Dương, lời này của cháu khiến ta đắc tội người ta rồi.”
“Cháu có gì nói nấy mà, bà nội Kim Lan của chúng ta chính là bà nội quốc dân, diễn xuất vững chắc như hóa thạch sống, là cây đại thụ trong ngành còn gì!”
Khương Mạn đang ngáp nửa chừng, mặt lộ ra vẻ thắc mắc: “Hóa thạch sống? Thế là chết rồi à?”