Dương Na Ni càng nghĩ càng không hiểu.
Nam Mục cũng bị một màn này làm cho phát ngốc, cho đến khi bị hai đôi mắt lạnh lùng nhìn thì mới tỉnh táo lại. Khương Vân Sênh và Khương Tử Mặc hai người đàn ông dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người còn lại.
Nam Mục khụ một tiếng vội vã nói: “Mọi người đều đến đủ rồi, chúng ta mau lên xe thôi! Đến khách sạn cất hành lý đã.”
Mọi người không nhiều lời nữa bắt đầu đi ra xe, trên đường đi thi thoảng lại có người quay qua nhìn Khương Mạn, ánh mắt không tự chủ dán lên đôi chân dài của cô.
Khương Tử Mặc cau mày nói: “Gu thẩm mỹ của Tiểu Man trước đây cũng đẹp.”
Khương Vân Sênh ngay lập tức cũng không chịu thua: “Anh sai rồi, anh không nên đổi stylish của em.”
Khương Mạn kì quặc nhìn hai anh của mình: “Anh hai anh tư lẩm bẩm cái gì đấy?”
“Không có gì.”
Hai anh em lộ ra nụ cười ‘hiền lành’, ba anh em đi nhanh ra ngoài, nhưng còn có người nhanh hơn bọn họ.
“Đi nhanh lên, lề mề.” Kim Lan lớn giọng quay đầu quát, giống như mất hết kiên nhẫn, nhưng lại không phải quát ba anh em, mà là con dâu bà ta Sở Khiên Hồng.
Sở Khiên Hồng hai tay kéo ba cái vali, vai còn đeo hai cái túi, lưng cũng đeo một cái, nhìn cô ta……giống như bảo mẫu của Kim Lan thì đúng hơn.
Cứ như một quý bà nhàn nhã đi đằng trước, còn cô ta từng bước lảo đảo tới suýt ngã đuổi theo sau. Hai cái vali bị trượt khỏi tay, túi trên vai cũng rơi xuống. Cô ta vội vã cúi người nhặt lên, kết quả là vali ở tay còn lại cũng rơi nốt, cái túi trên lưng cũng rơi luôn.
Khung cảnh hỗn loạn làm cho người ngoài cuộc cũng cảm thấy khó chịu.
Vị quý bà thấy thế thì quay lại phun ra một câu khó chịu: “Chân tay vụng về, cô rốt cuộc là làm được cái gì?”
Nói xong bà ta lại thấy Sở Khiên Hồng làm bà ta mất mặt, vội vã bước đi.
Sở Khiên Hồng cắn môi, cúi xuống nhặt đồ lên. Vừa ngẩng đầu thì thấy Khương Mạn đang giúp cô nhặt cái vali bị rơi.
Sở Khiên Hồng trốn tránh ánh mắt của Khương Mạn, cúi đầu thấp giọng: “Cám ơn.”
“Giơ tay lên.” Khương Mạn bình tĩnh nói: “Trong ấn tượng của tôi, cô không nên ngoan ngoãn phục tùng như vậy mới phải.”
Sở Khiên Hồng hơi run rẩy, căng thẳng nhìn Khương Mạn. Quả nhiên……Đối phương nhận ra mình……
Khương Mạn nhìn Sở Khiên Hồng, cô ta lúc đó, không phải kiểu dễ bị bắt nạt thế này…..
Khương Mạn và Sở Khiên Hồng đã có duyên gặp nhau một lần ở trường đua xe quốc tế Beaussais.
Khi đó, Sở Khiên Hồng và Sở Thánh Kỳ đi cùng nhau, dù bản thân mình ăn mặc loè loẹt nhưng cô ta vẫn dám mắng chửi khi thấy Sở Thánh Kỳ quần là áo lượt.
Lúc đó, cô ta còn có lòng tốt nhắc nhở Khương Mạn rằng Sở Thánh Kỳ là một kẻ điên bảo cô phải cẩn thận một chút.
Ban đầu Khương Mạn còn không nhận ra Sở Khiên Hồng vì bây giờ cô ta ăn mặc như một bà nội trợ hiền lành, dịu dàng, hoàn toàn khác với dáng vẻ khi ở trường đua.
“Cảm ơn.” Sở Khiên Hồng xách lấy vali từ tay của Khương Mạn, trầm giọng nói:
“Để tôi tự xách là được rồi, nếu để mẹ chồng tôi nhìn thấy thì không tốt đâu.
Khương Mạn đẩy vali về phía cô ta, không nói thêm gì nữa.
Đột nhiên Sở Khiên Hồng có chút khó xử nói với cô: "Chuyện lần trước cô từng gặp tôi ở trường đua, cô có thể giúp tôi giữ bí mật không?"
Khương Mạn nhìn cô ta, sau đó gật đầu.
Sở Khiên Hồng thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cô."
Khương Mạn suy nghĩ một chút rồi nói: "Lần trước cô đã nhắc nhở tôi cho nên lần này tôi cũng nhắc nhở cô, đừng lún sâu thêm nữa, nhà chồng cô không xứng đáng đâu."
Sở Khiên Hồng sững sờ một chút, nở cười gượng gạo. Khương Mạn cũng không nói thêm gì nữa mà cùng với hai người anh của mình rời đi trước.
“Tiểu Mạn, em quen biết cô ta à?” Khương Vân Sênh tò mò hỏi.
"Cũng không tính là quen biết, bọn em đã từng gặp nhau một lần. Cô ấy đã từng cho em lời khuyên nên đây coi như đáp lễ thôi."