“Hử?” Bạc Hạc Hiên hỏi ngược lại: “Em hi vọng anh dùng vũ lực sao?”
Bạc Thiên Y hít sâu một hơi, cười lạnh: “Anh đánh không lại chị dâu em.”
Bạc Hạc Hiên giọng nói ú ám: “Em thấy em đang muốn bị anh trai và chị dâu đánh hội đồng rồi đấy!”
Bạc Thiên Y nghiêng đầu nhìn Lý Mặc đang bưng nước và lọ thuốc tới, sắc mặt càng khó coi hơn, tức giận cúp điện thoại: “Đóng phim của anh đi, đừng có quay lại nữa!”
Trực tiếp ấn tắt cuộc gọi, cô nhìn chằm chằm lọ thuốc, không vui mà trừng mắt với Lý Mặc: “Lương của anh là do anh trai tôi trả hả?”
Lý Mặc duy trì nụ cười: “Đương nhiên là tiểu Bạc tổng cô trả rồi.”
“Tôi thấy anh làm nội gián cho anh ấy đến là vui vẻ nhỉ.” Bạc Thiên Y hừ lạnh.
Lý Mặc thở dài: “Làm thuê thật khổ mà, nếu cô đã không coi trọng tôi như vậy thì tôi đổi cho cô một thư ký biết nịnh hơn nhé?”
Bạc Thiên Y lạnh lùng trừng mắt với anh ta, im lặng không lên tiếng.
Lý Mặc cười nheo mắt, đưa thuốc qua.
Bạc Thiên Y uống thuốc, không nói một lời, Lý Mặc lại đưa một viên kẹo qua, lại thấy cô nhăn mày nói: “Lại là cái thứ chua đến rụng răng này!”
“Chủ tịch Bạc nói cô thích ăn, anh ấy tự tay làm đấy, trước khi đi đã cố ý cầm tới.”
Bạc Thiên Y đương nhiên biết cái này là tự tay anh trai cô làm rồi.
Nhưng mà kẹo này quá chua!
Đợi Bạc Thiên Y ăn kẹo xong, Lý Mặc mới thở phào, anh ấy cẩn thận cất kỹ số kẹo còn lại, trông còn cẩn trọng hơn so với số thuốc kia.
Bạc Thiên Y chua đến không mở nổi mắt, lại không chú ý đến điểm này.
“Tình hình phía bên chị dâu tôi, anh giúp tôi tiếp tục chú ý nhé, nếu bên phía mấy gia tộc kia của Đế Quốc mà có kẻ nào không có mắt, dám ra tay, thì cứ đập cho một trận!”
Bạc Thiên Y chua đến nhăn mặt, biểu cảm có chút rùng mình nhưng lại cố nhịn không nhổ kẹo ra:
“Báo cho đám vô dụng ở phòng kế hoạch 1 tới phòng họp bắt đầu họp!”
Lý Mặc gật đầu, lúc này mới ra ngoài.
Làm xong việc mà Bạc Thiên Y giao, anh ta đi lên sân thượng gọi một cuộc điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Bạc Hạc Hiên: “Con bé ngoan ngoãn uống thuốc rồi à?”
“Uống rồi, nhưng số thuốc còn lại không còn nhiều nữa.” Lý Mặc nhìn hộp kẹo trong tay: “Chỉ còn một lượng đủ cho một tuần.”
“Đủ rồi, tôi sẽ về nhanh thôi.” Bạc Hạc Hiên giọng nói bình tĩnh: “Thuốc mới sẽ tới kịp.”
Lý Mặc nhăn mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Cơ thể của cậu còn ổn không?”
Anh ta không gọi Bạc Hạc Hiên là chủ tịch Bạc.
Trên thực tế, sự tồn tại giống như Bạc Hạc Hiên, Bạc Thiên Y, sau những chuyện gặp phải khi còn bé, người bên cạnh có thể tin tưởng được sẽ chỉ càng ngày càng ít.
Tuổi của Lý Mặc lớn hơn Bạc Hạc Hiên rất nhiều, anh ta là cô nhi, lúc năm tuổi được mẹ của Bạc Hạc Hiên nhận nuôi.
Những năm đó Bạc Hạc Hiên rời khỏi Đế Quốc, một mình tới Zeus để báo thù, đều là Lý Mặc ở bên Bạc Thiên Y.
“Tôi không sao.” Bạc Hạc Hiên nhàn nhạt nói: “Lúc tôi không ở đó, anh giúp tôi trông chừng con bé nhiều hơn, chuyện thuốc, đừng để con bé biết.”
Lý Mặc trầm giọng đồng ý, sau khi ngắt điện thoại, lại thở dài.
Hai anh em nhà này, người này còn quan tâm người kia hơn.
Thứ thực sự kéo dài mạng sống cho Bạc Thiên Y, số thuốc suy trì sức khoẻ cho cô ấy căn bản không phải là thuốc trong lọ, mà là số ‘kẹo’ mà mỗi ngày Lý Mặc cho cô ấy ăn!
Anh ta không biết số ‘kẹo’ kia được tạo ra như thế nào. Nhưng anh ta biết, các dược tính quan trọng nhất trong ‘kẹo’ được chiết xuất từ tế bào gốc tạo ra máu.
Đơn giản mà nói....là lấy từ tủy người……
Lấy từ……tủy của Bạc Hạc Hiên……
Mỗi lần điều chế một lô thuốc mới, Bạc Hạc Hiên lại phải tiếp nhận một lần rút tủy!
Nếu là người bình thường thì chỉ e là đã chết lâu rồi!