Bên ngoài biệt thự, Khương Mạn đi một vòng. Trong camera giám sát, tối hôm qua anh hai đã đi đi lại lại quanh bức tường dây leo ngoài vườn, có vẻ đang cân nhắc xem có nên vào hay không.
Còn về việc tại sao anh ta không đi vào bằng cửa chính, mà lại quanh quẩn ở đó… Khương Mạn có chút không muốn đối mặt.
Tối hôm qua, khi kiểm tra camera đêm ăn canh nấm bị ảo giác cô đã phát hiện ra… Có một lỗ chó ở chỗ tường dây leo trong vườn của Bạc Hạc Hiên... Đêm đó, ba người anh trai của cô + Đại Ngọc + Trần đầu trọc đã bí mật đột nhập vào từ đó, tận mắt chứng kiến hành động như dã thú của cô!
"Ôi..." Khương Mạn thở dài.
Đột nhiên cô cảm thấy xóa hồ sơ phạm tội cũng vô ích, dù sao cũng không thể xóa được ký ức trong đầu của mọi người!
Khi đến nơi có cái lỗ, Khương Mạn không thấy ai, cô liếc mắt nhìn đàn chim sẻ đậu trên tường, chớp chớp mắt.
Cô hỏi: "Chúng mày có nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào không?"
Chim sẻ cúi đầu: Chíp Chíp.
Khương Mạn thở dài.
Nếu có ai khác nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ họ sẽ gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần.
Trên con đường xanh đối diện với bức tường, một bóng người đang lo lắng núp sau một thân cây lớn.
Khương Vân Sênh che mặt lại, khinh thường bản thân như một kẻ hèn nhát. Chắc chắn là em gái biết rằng anh ta đang ở đây, nhưng tại sao cô lại biết được?
Khương Vân Sênh chưa kịp nghĩ thông thì đã nghe thấy tiếng bước chân, cơ thể trở nên căng cứng.
Khương Mạn đứng trước thân cây lớn nhìn góc áo lộ ra từ sau thân cây, không nhịn được cười.
Tim Khương Vân Sênh đập thình thịch. Sau đó, anh ta nghe thấy...
"Cây lớn ơi cây lớn, mày có nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào không?"
"Anh ấy là anh hai của tao. Nếu mày nhìn thấy thì hãy nói với anh ấy rằng em gái nhớ anh ấy muốn chết, nhớ anh ấy đến mức ăn không ngon ngủ không yên, sắp chết vì đói rồi..."
"Ôi, nếu người này còn không xuất hiện nữa, em gái anh ấy sẽ đói mà ngất xỉu mất ~"
Khương Mạn nói rồi xoa xoa bụng, thở dài tỏ vẻ muốn rời đi.
Cô vừa mới bước được hai bước, phía sau truyền đến tiếng sột soạt, có người đang vội vàng đuổi theo.
"Sao em lại không biết quý trọng sức khoẻ của mình! Sao có thể không ăn uống gì chứ!!"
Khương Mạn đột nhiên quay người lại, bước nhanh về phía trước, nắm lấy cánh tay của Khương Vân Sênh, cười lớn nói:
"Trúng kế rồi! Anh hai, anh đã bị em bắt được rồi!"
Khương Vân Sênh: "..."
Anh ta bất lực cười thành tiếng, em là đồ lừa đảo...
Khương Vân Sênh đã bị lừa.
Khương Mạn dẫn anh ta vào biệt thự, vẻ mặt đắc ý: "Anh hai thật dễ lừa, sao em có thể không ăn cơm chứ? Trưa hôm nay em còn ăn cả một thùng kìa!"
Khương Vân Sênh: "..."
Anh dừng lại: "Tiểu Mạn..."
Khương Mạn nghiêng đầu nhìn anh ta nói: "Anh hai, mắt anh có quầng thâm rồi."
Cô chưa bao giờ thấy Khương Vân Sênh trông nhếch nhác như vậy. Dường như anh ta đã nhiều đêm không chợp mắt, hai mắt đầy những tia máu đỏ, râu chưa cạo và cơ thể còn nồng nặc mùi rượu.
Anh hai của cô vẫn luôn là một chàng trai thanh lịch và nho nhã. Tại sao những ngày này anh lại hành hạ bản thân như vậy?
Khương Vân Sênh đáy mắt hiện lên vẻ u ám: "Anh không có mặt mũi nào gặp em và thằng tư."
“Nhưng anh tư và em đều muốn gặp anh, phải làm sao đây?” Khương Mạn nói nhỏ, nắm chặt tay anh ta:
“Em trai, em gái còn đang chờ được anh nuông chiều cơ mà, em không biết đâu, sau này anh không được phép như vậy nữa. "