Một lần là ở trong Tuyết Lâm, lần đầu gặp Arthur, biết được chân tướng gen của Bạc Hạc Hiên đã được cải tạo, cô ngủ trong lều đến chín mười giờ.
Còn một lần nữa, chính là hôm nay.
Cô ngủ quên trong thế giới của Bạc Hạc Hiên, ngủ một giấc thật sâu, trong căn phòng tràn ngập hơi thở của anh, ấm áp đến mức không muốn mở mắt.
Nếu không phải Khương Tử Mặc gọi điện tới, thì chắc cô vẫn nằm lì trong chăn.
“Tiểu Man, em chạy đi đâu rồi?” Giọng nói của Khương Tử Mặc đầy vẻ căng thẳng.
“Hả?” Giọng nói của Khương Mạn vẫn còn đang ngái ngủ, “Em ở tầng hầm hai...”
Khương Tử Mặc thở phào nhẹ nhõm, anh ấy đợi đến buổi trưa cũng không thấy Khương Mạn ra, đi tới cửa phòng mới phát hiện cô không ở trong phòng, lại tìm khắp một vòng quanh biệt thự.
Tuy là Arthur bảo anh ấy đừng lo lắng, nhưng anh vẫn không yên tâm nổi. Chỉ sợ lại không thấy em gái đâu nữa.
“Em lên ngay đây.”
Khương Mạn nói xong thì từ trên giường bò xuống, vừa nhìn đồng hồ, ai ya! Một giờ chiều rồi!
Chiếc giường này của Bạc Hạc Hiên có tẩm thuốc ngủ sao? Thật khiến người ta không muốn tỉnh lại.
“Hôm qua mình ngủ quên từ lúc nào vậy nhỉ?”
Khương Mạn làu bàu bước ra cửa, nhìn điện thoại, video tắt lúc nào cô cũng không biết.
Tối qua cô và Bạc Hạc Hiên vậy mà lại nói chuyện qua video những năm tiếng đồng hồ. Cũng tức là, ít nhất là bốn giờ sáng anh ấy mới tắt video!
Tin nhắn mới nhất là anh ấy nhắn lúc bảy giờ đúng, chỉ có hai chữ đơn giản: (Chào buổi sáng.)
Khương Mạn nhăn mày, tính toán thời gian, thế chẳng phải là tối qua anh chỉ ngủ có ba tiếng thôi sao?
“Không biết bị cải tạo gen rồi thì còn có thể bị trọc nữa hay không ……”
Ngủ không đủ giấc trong thời gian dài, trọc đầu là điều tất yếu.
Người đàn ông có đẹp trai hơn nữa, cũng không phải đối thủ của ông thần trọc nhỉ?
“Sau này phải nhắc nhở Bạc Yêu Nhi rồi, Trần trọc chính là vết xe đổ phía trước đó ……”
Trở về trên tầng.
Khương Mạn vừa ra khỏi thang máy, chó Ngạo Thiên đã bắt đầu sủa inh ỏi, Khương Mạn nhìn cái mông trụi lông của nó là biết nó lại thua Tang Bưu rồi.
Thua hết lần này đến lần khác, nhưng lại cứ đi khiêu chiến hết lần này đến lần khác. Cô không hiểu con chó ngu đần này đang muốn cái gì nữa?
“Anh tư.”
Khương Tử Mặc tới rồi, ánh mắt bất lực nhìn cô.
Khương Mạn chột dạ trong lòng.
“Rửa mặt chưa?”
Khương Mạn gật đầu.
“Qua đây ăn trưa đi.”
“Ờm.”
Khương Mạn thành thật đi qua, đợi khi vào nhà ăn mới phát hiện thì ra người đại diện của anh tư cũng ở đây.
“Nine không biết nấu cơm, cho nên chị mang đồ ăn trưa tới cho hai người.” Ivy giải thích.
“Cảm ơn chị Ivy.”
Khương Mạn thành thật ngồi xuống ăn cơm, Arthur nháy mắt với cô.
Trong lòng Khương Mạn hiểu rõ, lần này cô ngủ không biết trời trăng mây gió gì, kết quả là dọa cho Khương Tử Mặc sợ một trận, còn tưởng cô mất tích rồi.
Sau khi ăn cơm, Khương Mạn trầm tư suy nghĩ xem làm thế nào để dỗ cho anh tư vui vẻ.
Lại nghe Ivy nói: “Nine lại lên hot search rồi.”
Khương Mạn không hề bất ngờ, “Vì tấm ảnh sao?”
“Ảnh gì vậy?” Ivy thắc mắc.