Anh ta nhìn Khương Tiểu Bảo cười nửa miệng: "Nếu tôi nhớ không lầm, cha cậu chính là nhị gia của nhà họ Khương."
Lý Mặc nói rồi ánh mắt trùng xuống: "Cái tên đó, cho dù là cha cậu có nhắc tới cũng phải tôn trọng, phiền phức từ miệng mà ra đấy, anh bạn nhỏ à!"
Khương Tiểu Bảo muốn phản bác, nhưng nghĩ đến người phía sau Lý Mặc nên nhịn lại.
Cậu ta nhìn Khương Mạn với vẻ hung dữ: "Tôi nhớ mặt cô rồi!"
“Từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng bị đánh phải không?” Khương Mạn cười hỏi.
Khương Tiểu Bảo trợn to hai mắt: "Ý của cô là gì?"
“Có cơ hội sẽ cho cậu biết ý của tôi.” Khương Mạn nói đầy ẩn ý.
Nhị gia của nhà họ Khương chính là bác thứ hai của Khương Mạn.
Cha của Khương Mạn là người thứ ba trong nhà họ Khương, điều đó có nghĩa là cậu bé Khương Tiểu Bảo này thực sự là em họ của cô!
"Được lắm! Rất tốt!" Khương Tiểu Bảo cười một tiếng, cậu ta đang định rời đi, nhưng khi nhìn thấy phó tổng giám đốc Vương trên mặt đất thì lại dừng lại.
"Đây là người của nhà họ Khương, tôi muốn mang đi!"
Lý Mặc cười đáp: "Không thể."
“Khốn kiếp!” Khương Tiểu Bảo tức giận dậm chân, toàn thân bộc phát tính khí trẻ con: “Anh ta đã làm cái gì, sao lại bắt anh ta! Anh không sợ pháp luật sao?
Khương Tiểu Bảo nói xong, dừng lại, lẩm bẩm nói: "Mẹ kiếp, hình như người họ Bạc thật sự không cần nói đến chuyện pháp luật..."
"Tóm lại, các người không thể làm bừa!"
Khương Mạn nheo mắt, Lý Mặc vẫn cười, Sở Thánh Kỳ cũng lộ ra vẻ chán ghét. Ôi, thằng nhóc học cấp ba này...
“Nếu cậu đã nói rằng anh ta là người nhà họ Khương cũng có nghĩa là cậu sẽ chịu trách nhiệm với kẻ lạm dụng tình d ục này?” Khương Mạn nhìn cậu ta cười nửa miệng.
“Kẻ lạm dụng tình dụ c gì cơ?” Khương Tiểu Bảo thắc mắc.
Khương Mạn mở video ra, những hành động xấu xa của phó tổng giám đốc Vương và những người khác đã làm với Lam Tâm đã được quay lại một cách rõ ràng.
"Ba người này đã lăng mạ, gạ gẫm và lạm dụng phụ nữ ở nơi công cộng. Anh ta là người nhà họ Khương, nói như vậy là có nghĩa là anh ta dựa vào thế lực của các người mà làm bừa à?"
Khương Mạn cười nói, xoay nhẹ cổ tay, ánh mắt nhìn về phía Khương Tiểu Bảo.
Nếu Bạc Hạc Hiên ở mặt ở đây chắc chắn có thể nhìn ra cô đang định làm gì. Có lẽ là cô đang nghĩ cách đánh sao cho cậu học sinh cấp ba này phải khóc lóc!
Khương Tiểu Bảo sững sờ một chút, sau đó liền lớn tiếng kêu lên: "Mẹ kiếp! Sao lúc nãy cô không nói!"
Cảm xúc của cậu ta nói thay đổi là thay đổi! Ngay sau đó, cậu ta đá vào khuôn mặt xấu xí của phó tổng giám đốc Vương.
"Cái đồ rác rưởi này, nhà họ Khương bị anh làm cho mất thể diện rồi?"
Một cú đá vẫn chưa giải tỏa được hết cơn tức giận, cậu ta lại đá vào Trần Bảo ở bên cạnh.
"Tôi ghét nhất những chuyện bắt nạt phụ nữ mà các người làm! Còn dám bảo tôi cứu các người à?"
"Bắt nạt phụ nữ à, tôi còn thấy xấu hổ thay cho các người!"
……
Hai tay Khương Mạn đã nắm chặt thành nắm đấm nhưng đành phải tiếc nuối buông ra.
Ôi trời? Sao câu chuyện lại phát triển theo chiều hướng hoàn toàn khác với những gì cô hình dung?Thằng bé học cấp ba này có thực sự có ý thức về công lý sao?
Bị Khương Tiểu Bảo đạp vài cái phó tổng giám đốc Vương và những người khác hét lên.
“Con chó xấu xí này không liên quan gì đến nhà họ Khương tôi, cô đừng nói lung tung! Hừ!” Sau khi Khương Tiểu Bảo đá người liền ngạo mạn nói những lời này với Khương Mạn.
Cậu ta hất cằm lên rồi hất chiếc áo khoác lông chồn của mình một cái và vênh váo rời đi.
Những hành động Bảo nhi gia này thay đổi một cách thất thường, bất ngờ và tuỳ hứng đúng như một thằng nhóc học cấp ba!
Không biết là ai thì thầm nói: "... Đây có được coi là vì chính nghĩa diệt thân không?"
Sở Thánh Kỳ chế nhạo, anh ta nhìn Khương Mạn: "Tính tình của cô đã thay đổi rồi sao? Vừa rồi có bao nhiêu cơ hội tốt như vậy, tại sao cô lại không đánh tên ngốc nhà họ Khương kia mộ trận?"