Arthur nở một nụ cười quyến rũ, răng hở ra trông vô cùng đáng yêu: "Vậy thì khi chú thím của em kết hôn nhờ chị làm phù dâu là được rồi."
Tang Điềm như nhận ra: "Chú của em là ai?"
"Bạc Hạc Hiên."
Tang Điềm: Mẹ kiếp! Thì ra thằng nhóc này là quân địch!
Khương Tử Mặc luôn im lặng ăn, ho một tiếng, giọng điệu thờ ơ nói: "Còn quá sớm để nói đến chuyện kết hôn."
Arthur lặng lẽ qua đó, rót một ly nước trái cây cho chú tư, vô cùng ngoan ngoãn, nhỏ giọng nói: "Chú Hiên rất tốt, chú tư nhất định sẽ thích người em rể này."
Khương Tử Mặc uống một ngụm nước trái cây rồi nói lời cảm ơn.
Sau đó, anh ta nói thêm: "Chú không thích việc cậu ta dùng trẻ em để làm công cụ cho lắm."
Mặt Arthur như đưa đám. Toang rồi, cậu bé cảm thấy chặng đường phía của Bạc Hạc Hiên sẽ còn rất nhiều khó khăn.
Cậu bé đã từng gặp ba người anh trai khác của nhà họ Khương, mặc dù mồm miệng có thể rất hung dữ, nhưng thực tế lại không thể hình thành bất kỳ sức cản nào. Nhưng người anh thứ tư của nhà họ Khương nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại là người giỏi lấy nhu thắng cương nhất. Chắc chắn là một ngọn núi rất khó vượt qua.
Arthur nói thầm trong lòng: Cháu đã cố gắng hết sức rồi, chú Hiên, chú tự mình cố lên!
Tang Điềm giơ ngón tay cái để tỏ vẻ bấm like cho thần tượng!
Không hổ danh là nam thần của mình, rất có khí phách!
Arthur trở về chỗ ngồi của mình, lấy điện thoại ra và lặng lẽ gửi một tin nhắn WeChat.
Ở phía bắc.
Bạc Hạc Hiên vừa kết thúc cảnh quay, anh đã lên xe của đoàn phim cùng mọi người về nhà khách nghỉ ngơi.
Anh nhìn vào WeChat.
Arthur: (Nguy hiểm! nguy hiểm! nguy hiểm!)
Arthur: (Chú đã tự mở một trở ngại cấp độ sss cho chính mình rồi.)
Arthur: (Cháu bó tay rồi, chú hãy mau quay về đi.)
Bạc Hạc Hiên tắt máy, xoa nhẹ lông mày.
"Sao vậy? Cô em gái tôi bơ cậu sao?" Tự Thiên Sách ở cạnh nói.
“Đừng thấy sang bắt quàng làm họ.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói.
Bây giờ anh bị dị ứng với những sinh vật như "anh trai vợ".
"Cái gì mà nhận bừa, giọng của con bé vừa nghe đã biết là em gái khác cha khác mẹ của tôi rồi!"