Đột nhiên Khương Mạn kéo kéo tay áo của Khương Tử Mặc, ra hiệu cho anh ấy qua chỗ khác.
“Làm sao?”
“Anh tư muốn đáp lễ à?”
“Đúng.”
“Em có cách, anh xem bên kia đi.”
Ở đằng xa có một cái máy chụp ảnh tự động, Khương Tử Mặc vừa nhìn qua liền hiểu ý em mình.
Khương Tử Mặc nhìn cô: “Cùng nhau nhé?”
Khương Mạn gật đầu: “Vâng.”
Hai anh em cùng nhau đi chụp ảnh, còn đem cả Arthur theo, lúc đầu cả Arthur và Khương Tử Mặc đều ái ngại, một lúc sau thì hai người cũng thoải mái hơn.
Đây vốn dĩ là một cái máy chụp ảnh thẻ, nhưng vẫn có thêm phần mềm chèn thêm nhưng icon vui nhộn. Sau khi lấy ảnh xong, Khương Tử Mặc và Khương Mạn còn ký tên vào đằng sau bức ảnh, rồi đi tới tiệm bán đồ lưu niệm để mua một cái phong bì.
Ba người quay trở lại tiệm bán đồ tráng miệng kia.
“Đây coi như quà đáp lễ, hy vọng cô giúp chúng tôi chuyển cho chủ tiệm.”
Khương Tử Mặc đưa cái phong bì cho nhân viên tiệm. Nhân viên có chút bối rối, đợi ba người đi nhân viên của tiệm tụ lại.
“Mở tiệm lâu như vậy đây là lần đầu nhận được quà đáp lễ của khách hàng?”
“Chỉ là khí chất của ba người này không giống người thường, đặc biệt là cái cậu bé đội cái mũ pikachu.”
“Hay chúng ta xem xem rốt cuộc trong phong bì này là cái gì?”
Sau khi xé niêm phong phong bì, vừa mở phong bì ra thì một tấm ảnh rơi ra. Trên bức ảnh là hai gương mặt tươi cười rạng rỡ đằng sau là nền đơn giản, cả hai đều nhìn vào ống kính giơ tay thành hình chữ v. Biểu cảm của người anh trai có chút ngại ngùng, đôi mắt màu hổ phách chứa đầy ý cười. Người em gái thì cười lớn lộ cả răng.
Một người thì hài hoà như một bức tranh sơn dầu, một người lại tươi sáng như được cả thế giới yêu thương. Bốn góc ảnh còn có những bông hoa nhỏ xinh cùng một hàng chữ: