Ánh mắt Sở Thánh Kỳ trầm xuống, cảm giác người đàn ông này mang lại cho hắn ta.... rất không thoải mái.
“Tiểu Hiên, nào nào nào, mau tới đây ta giới thiệu cho cháu.”
Vân Chí Sam sau khi thấy Bạc Hạc Hiên tới, cũng hơi sững sờ.
Ban nãy ông dặn phó đạo diễn đi gọi điện thoại cho Khương Mạn để báo tin, cái tên ngốc đó sao lại gọi củ khoai nóng này tới rồi vậy?
Vân Chí Sam đoán Bạc Hạc Hiên đã nghe thấy câu nói ban nãy của Sở Thánh Kỳ rồi……
Chậc, đây chẳng khác nào gửi thư khiêu chiến cả!
Đồng chí lão Vân lén nháy mắt với Bạc Hạc Hiên, đi đến bên cạnh anh nói nhỏ: “Vừa nãy chỉ là hiểu nhầm, họ không phải tới kiếm chuyện với con bé Khương đâu.”
Vân Chí Sam biết rõ tính khí của Bạc Hạc Hiên, có chút lo lắng anh sẽ xung đột với người nhà họ Sở.
Trước hết không nói tới bối cảnh nhà họ Sở, hai người này đều là người luyện võ, dựa vào nắm đấm để khiến người khác run sợ!
“Thầy Sở, đây là Bạc Hạc Hiên, là một trong những diễn viên chính trong bộ phim mới nhất của học trò, cậu ta là nhân vật đại diện cho giới văn nghệ Đế Quốc ta đấy ạ.”
“Hạc Hiên, đây là phó hội trưởng hội võ thuật quốc gia, ông Sở Thái Bình.”
“Chào ông Sở.” Bạc Hạc Hiên ánh mắt bình tĩnh, vươn tay ra.
Khoảnh khắc Sở Thái Bình nhìn thấy Bạc Hạc Hiên thì sững sờ luôn, sắc mặt biến hóa liên tục. Ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bạc Hạc Hiên.
“Cậu……họ Bạc?”
Bạc Hạc Hiên nhìn ông cụ, sắc mặt lạnh nhạt.
Ngay sau đó, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, nắm lấy tay Bạc Hạc Hiên.
Sở Thánh Kỳ cong môi cười xảo trá: “Ông cụ nhà tôi lớn tuổi rồi, phản ứng chậm, tôi thay mặt bắt tay anh là được.”
Sở Thánh Kỳ nói xong, bàn tay đột nhiên dùng sức.
Ông Sở tỉnh táo lại, biết thằng cháu trời đánh nhà mình đang làm gì, không còn để ý tới hình tượng, nghiêm mặt nói: “Sở Thánh Kỳ, mày mau dừng tay lại!”
Lúc sau, người biến sắc lại là Sở Thánh Kỳ.
Cơ thể anh ta run lên, rõ ràng là hai má đang cắn chặt, ánh mắt sắc bén nhìn vào bàn tay mà Bạc Hạc Hiên đang nắm.
Sắc mặt của Bạc Hạc Hiên vẫn bình thường, đôi mắt u tối khiến người ta không dám nhìn sâu vào nó. Anh nghiêng đầu liếc nhìn Sở Thánh Kỳ.
Dường như chỉ trong một tíc tắc.
Sở Thánh Kỳ gần như là hét lên, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Ông Sở nhìn ra được có điều gì đó không đúng, định ra tay tách hai người ra.
Bạc Hạc Hiên buông tay, anh nhìn ông Sở, nụ cười ẩn hiện:
“Đế quốc là nơi tôn trọng lễ nghĩa, ông Sở lại có danh là đại sư võ thuật quốc gia, vốn nên có yêu cầu nghiêm khắc đối với con cháu đời sau mới đúng.
Ông Sở thần thái sắc bén, nhìn anh hồi lâu mới mở miệng: “Quả thực là do ông già này quản giáo không nghiêm.”