“Con bé đó là một đứa kiếm tiền giỏi, thế còn nấu nướng thì sao nhỉ……”
Khương Nhuệ Trạch cầm một miếng bỏ vào miệng, nhanh chóng nghiền ngẫm.
Ừm, mùi vị.... cũng bình thường thôi....không đúng......
“F*ck!”
Sắc mặt Khương Nhuệ Trạch lập tức thay đổi, che miệng chạy tới tủ lạnh tìm nước ngọt.
Sau khi tắt điện thoại, Khương Mạn mới chợt nghĩ ra, “Quên không nhắc anh ấy đừng ăn vụng rồi, nhưng mà chắc anh ấy không ăn vụng đâu nhỉ.”
Cô nhớ là Khương Nhuệ Trạch không thích ăn đồ ngọt.
Ở phía Bắc lúc này, bên ngoài phim trường ‘Chiến cốt’.
Một đoàn xe đang đậu ở bên ngoài.
Một ông lão từ trên xe bước xuống, nhìn tuổi tác có vẻ như tầm bảy tám mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn còn khỏe mạnh minh mẫn lắm.
Trên ghế phó lái, một người trẻ tuổi cũng nhanh chóng xuống theo.
Đối phương mặc một chiếc áo lông thú, gương mặt đẹp trai sắc sảo lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Khương Mạn đó ở đây quay phim sao? Trời lạnh cắt da cắt thịt thế này không sợ cóng chết à?” Sở Thánh Kỳ thở ra hơi lạnh, rất buồn phiền.
Ông Sở trừng mắt với anh ta một cái: “Người luyện võ sẽ sợ chút lạnh này sao? Mày nghĩ con bé là thứ bỏ đi giống mày chắc?”
Sở Thánh Kỳ nghe thấy lời này, tức đến bật cười.
Rốt cuộc ai mới là cháu ruột của ông vậy?
Ông Sở là phó hội trưởng hội võ thuật quốc gia, ở Đế Quốc cũng được coi là một nhân vật có địa vị, càng không cần phải bàn đến việc ông còn là gia chủ của nhà họ Sở.
Một người như vậy, đích thân tới phía Bắc này để tìm một nữ minh tinh, nói ra sợ là không ai tin!
“Thầy Sở!”
Vân Chí Sam sau khi nhận được thông tin, liền đích thân tới tiếp đón.
Ông hiển nhiên là có chút khó tin, lúc nhận được cuộc điện thoại của ông Sở, ông còn tưởng là đối phương gọi nhầm số.
“Tiểu Vân à, thật ngại quá, ông già này tùy tiện tới đây, quấy rầy cậu rồi.”
“Thầy Sở, thầy nói lời này sao học trò dám nhận ạ.”
Vân Chí Sam vội vàng mời ông cụ về phía phòng nghỉ, tuy ông không phải người học võ, nhưng từ rất lâu trước kia đã từng tới thăm vị đại sư võ thuật quốc gia này, từng dâng một tách trà, miễn cưỡng cũng được coi như là một đệ tử ngoại môn*.