Được rồi, vừa nãy cô đã thử qua, năng lực đặc biệt không có tác dụng gì để loại bỏ cảm giác cay cả.
“Nếu đã đi bệnh viện, có thể chọn bác sĩ không?” Khương Mạn nói nhỏ.
Bạc Hạc Hiên: “Hử?”
Khương Mạn nói càng ngày càng nhỏ, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, nói: “Em cảm thấy em cần một bác sĩ khám hậu môn.”
Bạc Hạc Hiên ở đầu dây điện thoại bên kia im lặng rất lâu, thật đúng là không coi anh là người ngoài mà……
Khương Mạn tìm thấy sữa bò từ trong tủ lạnh, bên trong nhét đầy ắp đồ ăn vặt và trái cây, hạn sử dụng đều là mới nhất, rõ ràng là được đặc biệt chuẩn bị sẵn.
Sau khi uống mấy ngụm sữa lớn, cảm giác thiêu đốt đã dịu đi một chút, đầu bên kia điện thoại đặc biệt yên tĩnh.
Khương Mạn cảm thấy không đúng, cắn răng nói: “Không phải là anh đang lén cười đấy chứ?”
Giọng nói của người đàn ông vang lên, rất bình tĩnh: “Cái này không buồn cười, anh rất lo cho em.”
Trong lòng như bị chạm nhẹ một cái.
Khương Mạn lại uống ngụm sữa bò, ngoan ngoãn ừ một tiếng, đuôi mắt cong lên, ý cười rõ ràng.
“Em không sao đâu, uống sữa xong thấy đỡ hơn rồi.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp dễ nghe: “Không cần bác sĩ khám hậu môn nữa sao?”
Nụ cười trên mặt Khương Mạn không giữ được nữa, cô nghe ra được ý chế giễu, nghiến răng nói: “Bạc Hạc Hiên!”
“Bác sỹ sẽ tới nhanh thôi, em ngoan ngoãn một chút.” Bạc Hạc Hiên nhẹ nhàng nói, “Chuyện chocolate……em ấy không cố ý đâu.”
Khương Mạn ừ một tiếng “Em biết, thật ra cũng khá ngon mà.”
“Miếng đầu tiên đã có thể nếm ra vị cay, sao còn tiếp tục ăn?”
“Bởi vì ngon mà.”
Bạc Hạc Hiên có chút không biết phải làm sao: “Sự cảnh giác của Khương võ thần bay đi đâu rồi?”
“Em ấy không phải là em gái anh sao?” Khương Mạn hỏi ngược lại.
Chỉ một câu nói ngắn ngủi đã đủ để tin tưởng.
“Lý Mặc không nói là ai tặng, là em tự đoán ra được.” Khương Mạn giải thích: “Xin lỗi, em đã hỏi anh hai, anh ba của em về một số chuyện của anh.”
Bạc Hạc Hiên trước giờ chưa từng nói với cô chuyện trong nhà mình, bất kể là chuyện tai nạn khi bé đã cướp đi tính mạng của mẹ anh, hay là chuyện em gái Bạc Thiên Y của anh bị cưa chân.
Khương Mạn biết anh có hậu di chứng của vụ tai nạn, cho nên cũng chưa từng hỏi thẳng anh, chỉ giả vờ như không biết gì.