Anh ta và Khương Mạn học cùng trường nên cách gọi đàn chị này không có vấn đề gì.
"Trợ lý của em đã mua rất nhiều đồ ăn đêm. Em muốn mời đàn chị qua đó, chúng ta có thể vừa ăn đêm vừa thảo luận về kịch bản."
Vẻ mặt của Hoàng Tư Vân rất tha thiết, nhưng lưng anh ta lại cứng lên, không hiểu vì sao lại có chút lo lắng.
Anh ta không nhìn thấy vẻ mặt của Khương Mạn, nhưng đôi mắt màu nâu không lộ một chút cảm xúc nào, bình tĩnh thậm chí lạnh lùng giống như động vật máu lạnh.
Arthur trợn mắt một cách thô lỗ, cậu bé liếc nhìn về phía cuối hành lang nở nụ cười lạnh lùng.
“Được.” Khương Mạn gật đầu: “Nhưng tôi không muốn thảo luận về kịch bản thì có thể ăn không?
Hoàng Tư Vân sững sờ, nhìn Arthur với vẻ khó xử.
Khương Mạn cúi đầu nói với Arthur: “Cháu ở phòng đợi thím.” Cô chớp mắt.
Arthur ngầm hiểu liền gật đầu.
Hoàng Tư Vân nghe vậy thì trong lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng dẫn đường: "Đàn chị, vậy thì chúng ta mau qua đó đi, đồ ăn đêm để nguội sẽ không ngon đâu."
"Được."
Khương Mạn đi theo Hoàng Tư Vân, khi đi ngang qua chỗ ngoặt, cô liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
Sau khi đến phòng của Hoàng Tư Vân, mở cửa ra thì thấy cách bài trí của căn phòng này có chút thú vị. Trong phòng đều là nến thơm đầy tạo nên bầu không khí lãng mạn. Giữa thời tiết giá này không biết anh ta lấy đâu ra hai bông hồng trắng đặt trên một chiếc giường lớn đầy hương vị mộc mạc.
Trong phòng không bật đèn mà chỉ thắp nến. Bầu không khí này...
Sau khi Hoàng Tư Vân vào cửa, thấy Khương Mạn chỉ đứng ở cửa mà không đi vào.
"Đàn chị..." Anh ta quay đầu lại, ánh mắt có chút mờ ám nhìn Khương Mạn: "Chị vào đi..."
Cô từ từ kéo kh óa quần áo xuống, bỏ mũ ra để lộ bộ mặt thật của mình.
Anh ta thấy vậy thì vô cùng vui mừng.
Khương Mạn bình tĩnh nhìn căn phòng một lượt, hỏi: "Thắp nhiều nến như vậy, cậu đang lập đàn để làm phép à?"
Nụ cười của Hoàng Tư Vân đông cứng lại, cái gì? Cái gì cơ?
Tách, tách!
Đèn flash sáng lên, Khương Mạn lấy điện thoại ra chụp ảnh và quay video lại.