"Vậy thì cháu phải che giấu thật tốt, siêu năng lực trị thương vô cùng quý giá, nếu để người xấu biết được, bọn họ..."
Arthur không dám nói tiếp nữa, như thể nhớ lại ký ức không tốt đẹp nào đó, sắc mặt cậu bé tái nhợt.
“Yên tâm đi.” Khương Mạn xoa đầu cậu bé.
Arthur ngoan ngoãn để cô xoa đầu mình, thì thầm: "Cháu và chú Hiên sẽ bảo vệ thím..."
Sẽ không để kẻ xấu bắt thím đi đâu.
Khương Mạn không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cậu bé chủ yếu vì tác dụng phụ của siêu năng lực lại xuất hiện. Siêu năng lực chữa bệnh này tốt thì tốt thật nhưng lại làm tiêu hao khí huyết của cô.
“Thím đói rồi.” Cô li3m li3m môi: “Cảm giác bây giờ thím có thể ăn hết một con bò.”
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Arthur nhìn về phía cửa: "Là chú Hiên qua đây sao?"
Cậu bé đi mở cửa, nhưng cửa mở ra thì người đứng bên ngoài lại là...
……
Ở một phía khác, trong phòng của Bạc Hạc Hiên.
Khương Vân Sênh có chút hoài nghi: "Đạo diễn Vân có chuyện gì cần cháu giúp ạ?"
Bạc Hạc Hiên ngồi bên cạnh uống trà và ra hiệu cho Vân Chí Sam nói.
Đồng chí lão Vân nói: "Trước đó bác đã nói với Hạc Hiên về chuyện bài hát kết phim của" Chiến Cốt "rồi. Con người bác có nhiều thói xấu, làm gì cũng đều muốn làm tốt nhất có thể."
"Ca sĩ hát OST kết phim đã được chọn rồi, nhưng tiếc là đối phương thực sự quá khó tiếp xúc, chủ yếu là vì không thể gặp mặt nhau nên nghĩ là phải tìm người trung gian bắc cầu. "
Khương Vân Sênh nghe đến đây thì đã hiểu ra. Anh ta hỏi một cách thận trọng: "Ca sĩ mà bác đang tìm kiếm có phải là..."
“Man” Vân Chí Sam trực tiếp nói ra tên của đối phương: "Người đó được mệnh danh là "Thiên tài âm nhạc" với giọng hát thiên thần và ác quỷ"
"Nói thật với cháu, bác còn là fan của cậu ấy! Nghe Bạc Hiên nói, cháu quen biết Man à?"
Dáng vẻ của đồng chí lão Vân nghiêm túc như một fanboy già.
Khương Vân Sênh có chút dở khóc dở cười. Không chỉ là quen biết… Thiên tài âm nhạc này chẳng phải là con trai thứ tư của nhà họ Khương sao?
- -Khương Tử Mặc!
“Có lẽ chuyện OST kết phim cháu không cũng không giúp được gì.” Khương Vân Sênh bất lực nói: