Anh ta nhìn Khương Nhuệ Trạch: “Không phải cậu bảo thay tôi bảo vệ tình yêu còn gì, còn cái gì mà lên kế hoạch?”
Khương Nhuệ Trạch: “……”
Đúng là……sao lại lôi quá khứ ra đây!
Hồi đó thiếu hiểu biết ‘bán em gái’, bây giờ nhớ lại cả hai anh em đúng là như tự lấy đá đập chân!
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Khương Vân Sênh hít một hơi nhìn anh ta chằm chằm: “Tôi hỏi cậu, cậu quay phim thì quay phim, tại sao trên cổ em tôi lại có cái đó?”
“Cậu và em ấy…..có làm chuyện gì khác nữa không?”
Lúc trước Khương Mạn luôn mặc áo cao cổ, mặc tới mức cả người như quả bóng. Khương Vân Sênh và Khương Nhuệ Trạch không nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, vết thương trên miệng thì có thấy. Nhưng Khương Mạn luôn nói đó là do bản thân ăn nhanh quá, không cẩn thận cắn vào môi.
Hôm nay hai anh em mới tận mắt nhìn thấy quá trình quay phim, còn tin lời này thì đúng là tin quỷ!
Bạc Hạc Hiên cậu quay phim thì cứ quay đi, sao còn muốn làm như ăn hết cả xương em tôi vậy!!!
Ánh mắt Bạc ảnh đế loé lên. Chuyện này….. hình như không có cách nào biện minh được…..
Còn không đợi anh mở mồm nói, một thân ảnh đã lao qua cửa, Khương Mạn vừa vào trong thì nhanh tay đóng cửa lại.
Cô nhìn hai anh của mình, trầm giọng nói: “Việc ngày hôm nay cứ để em nói cho!”
Khương Nhuệ Trạch Khương Vân Sênh:???
Em đây là định làm cái gì vậy?
Phòng hoá trang cũng chỉ được dựng tạm thời bằng mấy cái công te nơ bằng sắt, nên hiệu quả cách âm gần như không có. Lúc Khương Mạn tới nơi thì gần như không nghe được cuộc nói chuyện thú vị phía trước, chỉ nghe thấy anh hai nhà mình đang hỏi Bạc Hạc Hiên xem cái vết hôn trên cổ cô là như thế nào!
Đương nhiên lòng cô có một suy nghĩ: Cái tội danh này không thể để Bạc Yêu Nhi gánh được! Làm người cần có lòng tốt!
Cửa vừa đóng lại, bây giờ nghe thấy em mình nói như vậy trong lòng hai ông anh có chút hoảng loạn. Không phải chứ, bọn họ tới muốn thật sao? Bạc Hạc Hiên ra tay thành công rồi à?
Sắc mặt Khương Mạn âm trầm, cố nhịn xấu hổ cúi đầu nói: “Anh hai, chuyện này đừng trách Bạc Yêu Nhi, vấn đề chính là tại em……”
Ánh mắt của Khương Nhuệ Trạch đã đỏ ngầu, Khương Vân Sênh thì hít vào một hơi.