Khương Mạn rút con dao đạo cụ trên ngực hắn ra rồi lại đâm một cái vào bụng hắt: “Sống là phải sống cho tốt! Lan Quy tự mình hại mình, người toàn là tật xấu, không cho anh học theo hắn.”
Cô không biết Bạc Hạc Hiên sửa gen thì thôi đi, nhưng bây giờ đã biết…….Cô lại càng chắc chắn một chuyện!
Người đàn ông này có rất nhiều bí mật, anh ta diễn Lan Quy cứ như đang thể hiện chính mình vậy.
Con dao đạo cụ này không làm đau được cơ thể, nhưng bị nó chọc cho một cái lại có chút ngứa ngứa. Cái hành động này có chút ngu ngốc, nhưng sự lo lắng và cảnh giác trong đôi mắt cô lại rất thật.
Bạc Hạc Hiên cụp mắt xuống: Em ấy cảm nhận được gì sao?
Anh nắm chặt tay cô, “Học xấu thì nhanh, anh cần người giám sát.”
Anh cười cười nhìn Khương Mạn: “Yêu Nhi nhà anh cả thân đong đầy năng lượng tích cực, có thể nhận nhiệm vụ quan trọng này không.”
Khương Mạn lập tức rút tay về, dùng con dao đạo cụ gõ vào đầu anh: “Anh còn giả vờ, hiểu luật mà còn phạm luật?”
Bạc Hạc Hiên giả vờ bất lực thở dài: “Thông minh quá cũng không nên, lần sau đổi cách khác.”
Lúc hai người đang cười đùa nhau, hai người cũng bắt đầu thoát ra khỏi tình cảm của nhân vật. Bạc Hạc Hiên kéo cô dạy, đi ra khỏi trường quay.
Vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm nổ. Sau đó còn lại có hai khuôn mặt đằng đằng sát khí đi tới gần hai người. Khương Nhuệ Trạch giống như chó dữ xổng chuồng, Khương Vân Sênh thì bộ dạng cứng ngắc.
“Làm sao?” Khương Mạn không biết có chuyện gì xảy ra với hai ông anh mình.
Em gái nhà mình vừa mở miệng, biểu cảm của ai người này lập tức biến thành dịu dàng như gió xuân. Khương Vân Sênh nhẹ nhàng nói: “Tiểu Mạn diễn hay lắm, làm cho anh không thoát nổi tình cảm nhân vật, thực sự muốn g iết chết Lan Quy luôn.”
“Đúng!” Khương Nhuệ Trạch nghiến răng nhìn qua Bạc Hạc Hiên: “Lan Quy là cái thá gì, giết là đúng! Giết rồi mới làm người khác vui được!”
“Hai anh nhập vai còn hơn cả em……” Khương Mạn lẩm bẩm rồi buông tay Bạc Hạc Hiên ra, đi đến bên đạo diễn Vân xem lại đoạn vừa quay.
Bạc Hạc Hiên nhìn hai đứa cuồng em gái đang nhìn mình chằm chằm, cảm thấy có chút cạn lời, tầm mắt nhìn vào Khương Vân Sênh: “Đứa ba nhà cậu lên cơn cậu còn hùa theo nó?”
Anh hai nhà họ Khương vẫn nở nụ cười dịu dàng, tay vỗ vào vai Bạc Hạc Hiên ánh mặt lại rất thâm trầm: “Đợi cậu quay xong phim chúng ta từ từ nói chuyện với nhau.”
Khương Nhuệ Trạch thấp giọng: “Nói cái gì mà nói? Cứ theo lời em, chùm bao tải đánh chết!”