Trong trận tuyết nhỏ yên tĩnh, cơn gió đêm lay động tấm rèm bên hông đình, trời đêm tối đen như mực, không nhìn thấy bất cứ một tia sáng nào.
Một bóng dáng cao lớn từ góc tối trong sân đi tới, tay cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ.
Ánh sáng đỏ từ chiếc đèn lồng chiếu trên nền tuyết, bốn phía giống như đều nhiễm màu máu.
Bất Ly yên tĩnh nhìn người đến, rót một ly trà, “Ngồi đi.”
Lan Quy ném chiếc đèn lồng xuống nền tuyết, tiến vào trong đình.
Hắn mặc thường phục, trên gương mặt tuấn mỹ vô song treo một nụ cười lạnh nhạt, vui vẻ nhìn chằm chằm vào Bất Ly, giống như đang nhìn một con thú bị mắc kẹt trong lồng.
“Hiếm có dịp ngươi chủ động mời trẫm tới.”
Hắn vén trường bào, ngồi xuống bên cạnh Bất Ly, chống khuỷu tay lên cái bàn thấp ở bên cạnh, bàn tay chống lên trán, liếc nhìn Bất Ly, “Ban ngày ngươi đi gặp Mục Khuynh rồi à?”
“Gặp rồi.” Bất Ly nói với giọng bình thản, đưa trà cho hắn: “Dư Cẩm, bệ hạ giết rồi sao?”
Lan Quy cong môi cười, tiếp lấy tách trà nhưng chưa uống.
Trong mắt hiện lên sự giễu cợt: “Người khiến Ly nô tức giận, đương nhiên phải giết.”
Bất Ly cười, bình tĩnh uống tách trà trước mặt mình.
“Trà này, bệ hạ không uống sao?”
“Nếu uống, sẽ chết phải không.” Trong mắt Lan Quy mang theo ý chế giễu nồng đậm, “Ly nô muốn mạng của trẫm sao?”
Bất Ly nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh như hồ nước chết, biểu cảm của người cận kề cái chết đó, trong mắt không có sự sợ hãi, thậm chí không có chút dao động nào.
Cuộc đối đầu trong im lặng khiến người ta khiếp sợ đang diễn ra.
Kế hoạch của Bất Ly, Lan Quy biết!
“Bệ hạ sáng suốt.” Bất Ly nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, “Bệ hạ đêm nay một mình tới đây, là chuẩn bị đáp ứng tâm nguyện này của thần sao?”
Lan Quy cười ra tiếng, ánh mắt lại biến thành cưng chiều, hắn cúi đầu uống trà, giống như chắc chắn rằng Bất Ly không hạ độc trong trà vậy.
“Cho phép ngươi làm loạn một lần này, còn về Mục Khuynh, quả thực phải đến lúc chết rồi.”
Hắn ta nói chuyện nhẹ tựa lông hồng, giống như chỉ là một chuyện cỏn con không đáng để nhắc tới.
“Thế thì thật là đáng tiếc rồi.” Bất Ly thở dài, ‘hắn’ nghiêng đầu nhìn Lan Quy, gương mặt dần lộ ra nụ cười.
“Xem ra thần không giết được bệ hạ rồi.”
Lan Quy đối diện với gương mặt tươi cười của ‘hắn’, sắc mặt lại lạnh đi.
“Ngươi thật sự cấu kết mưu phản với Mục Khuynh!”
Bất Ly giễu cợt nhìn hắn, “Biết rõ kết quả mà còn hỏi, bệ hạ thích tự rước lấy nhục vậy sao?”