Đặc biệt là tên Khương Nhuệ Trạch này, tính tình như husky. Đồng chí lão Vân nghi ngờ, với sự nóng nảy này không biết anh ta có định xuyên thủng tâm Trái Đất không! Bây giờ tình hình có vẻ thú vị hơn nhiều rồi!
"Đó là đạo diễn Khương Vân Sênh đúng không? Người kia là em trai của anh ta à? Rốt cuộc bọn họ và Khương Mạn có quan hệ gì?"
"Họ đều họ Khương? Chẳng lẽ là họ hàng?"
"Tôi nhớ anh chàng có tính khí nóng nảy đó. Trước đó tôi xem show" Heartbeat ". Anh ta hình như là bạn của Bạc Thần, hay... vệ sĩ của Khương võ thần nhỉ?"
"Bạn của Bạc Thần à? Tại sao trông giống như kẻ thù vậy?"
Đồng chí lão Vân gật đầu: "Quả thật giống kẻ thù, giống như người trồng dưa nhìn thấy con thú đang ăn dưa của mình vậy..."
Đồng chí Tự Thiên Sách sờ sờ cằm: "Tại sao tôi lại cảm thấy có mùi phức tạp ở đây nhỉ?"
Đồng chí lão Vân và những người muốn tiếp tục hóng hớt nhưng người trong cuộc lại không cho họ cơ hội đó.
Bạc Hạc Hiên đưa Arthur về phòng, Khương Nhuệ Trạch đi theo anh với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Khương Mạn và Khương Vân Sênh đã về phòng của mình trước.
……
Vừa đóng cửa lại, Khương Nhuệ Trạch nhìn Arthur chằm chằm với ánh mắt sắc bén và đầy cảnh giác.
Arthur vẫn đeo mặt nạ hình Pikachu, đôi mắt tím chứa đầy sự lạnh lùng và đề phòng giống như một con thú nhỏ luôn nhe nanh.
“Tôi nhớ ra thằng bé này rồi.” Khương Nhuệ Trạch nói: “Là Arthur, đúng không?
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng và kéo tai Arthur: "Thả lỏng đi, chú ấy là anh trai của chị Mạn."
Arthur chớp mắt, cảm giác thù địch giảm bớt một chút, cậu bé nhìn lên và nói: "Cháu không phải là cháu trai của chú sao? Vậy thì nên gọi là thím nhỉ?"
Khoé môi Bạc Hạc Hiên hơi cong lên: "Vậy thì gọi là thím đi."
Khương Nhuệ Trạch hiểu ra lại nội dung cuộc đối thoại giữa một lớn một nhỏ này nên bất mãn nói:
"Lão Hiên, cậu bớt lợi dụng em gái tôi lại! Cậu hãy thành thật nói cho tôi biết tối hôm qua cậu bắt cóc em gái tôi đi đâu?"
"Còn thằng quỷ nhỏ này..." Anh ta chỉ vào Arthur rồi nhanh chóng thu tay lại, do dự muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Arthur lạnh lùng nhìn anh ta, xoay người đi về phía phòng vệ sinh: "Cháu đi toilet."
Rõ ràng là Arthur không buồn vệ sinh nhưng nể mặt thím Khương của mình nên giữ cho ông chú husky này chút thể diện.
Khương Nhuệ Trạch chớp lấy cơ hội bước tới, trầm giọng nói: "Cậu điên rồi sao? Tối hôm qua rốt cuộc cậu đã làm cái quái quỷ gì vậy? Không phải thằng bé này đang ở Toà án Trọng tài sao? Sao lại ở đây?"