Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show

Chương 597




Arthur: "..." Tại sao chị lại biết?  

Tiểu Hắc kiêu ngạo ngẩng đầu lên, lại khịt mũi, trong đôi mắt thông minh đầy vẻ khinh thường như muốn nói: Tôi! Vừa đẹp, vừa thông minh làm sao có thể để người khác tùy tiện chạm vào được!  



Khương Mạn suýt chút nữa cười thành tiếng, vỗ vỗ đầu ngựa, còn khá tự luyến, giống như chủ nhân của nó vậy!  

Bạc Hạc Hiên thấy cô và Tiểu Hắc liếc mắt qua lại có lẽ đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười, nhưng không phá đám.  



“Có gì nói nấy, nó không thích cái tên Tiểu Hắc này cho lắm.” Khương Mạn chuyển động đầu ngựa, giúp nó biểu đạt suy nghĩ trong lòng của mình.  

"Vậy thì Yêu Nhi sẽ giúp nó đổi tên à?"  

Khương Mạn trầm tư một hồi nói: "Hay là... gọi là Thiên Bá?!"  

Bạc Hạc Hiên:?  

Trong mắt Arthur hiện lên sự đơn thuần và không biết gì.  

Khương Mạn gật gật đầu, sờ sờ đầu ngựa: "Tên Thiên Bá này rất hay! Phù hợp với thân phận ngọc trai đen của mày!"  

Con ngựa đen khịt mũi vài cái và nâng vó trước lên như có vẻ rất hài lòng với cái tên mới này.  

Khương Mạn cũng rất thích, nhanh chóng nói: "Đúng rồi, lúc về anh cũng đổi tên của chó Yêu Nhi và ngỗng tạo phân đi, em đã nghĩ xong tên rồi!"  

"Về sau con chó ngốc nghếch của anh sẽ tên là Ngạo Thiên!"  

"Con ngỗng sẽ tên là Tang Bưu!"  

"Ba cái này kết hợp lại - Đế Quốc mạnh nhất!"  

Ngựa Thiên Bá, chó Ngạo Thiên, ngỗng Tang Bưu...  

Bạc Hạc Hiên mím môi, sau khi xác định cô rất nghiêm túc, anh thở nhẹ một hơi: "Em thích là được rồi."  

Nói xong anh không nhịn được liền cười thành tiếng.  

Arthur lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn Bạc Hạc Hiên, khi chuyển sang nhìn khuôn mặt tươi cười của Khương Mạn ở bên cạnh, cậu bé đã hiểu ra.  

Lúc này trời đã tối hắn, buổi tối cưỡi ngựa đi trong rừng tuyết cũng khá bất tiện nên ba người cũng không vội ra khỏi rừng.  

Trong lều của bọn săn trộm vẫn còn có túi ngủ và một số dụng cụ khác.  

Trong rừng tuyết, một đống lửa được đốt lên. Arthur ngủ trong lều, vẫn đội chiếc mặt nạ hình Pikachu đó. Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên ngồi quanh đống lửa.  

Thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh tanh tách của củi cháy, cô xoa hai tay vào nhau, cho dù ngồi cạnh đống lửa nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lạnh.  

Tay của người đàn ông từ bên cạnh duỗi ra, anh nắm lấy tay cô, bọc tay cô lại trong hai lòng bàn tay của mình. Ngay cả băng tuyết ngập trời thì tay anh vẫn ấm.  

Khương Mạn ngước mắt nhìn anh, Bạc Hạc Hiên nghiêng đầu, trong ánh lửa sáng hai người nhìn nhau.  

"Arthur là nạn nhân của một thí nghiệm bất hợp pháp."  

Chủ đề câu chuyện được mở một cách tự nhiên, anh nhẹ giọng giải thích với cô: