Cô nhìn cậu bé, cười nhẹ nói: "Chuyển hóa sức mạnh trong những nỗi sợ hãi mà em sợ thành sức mạnh của chính mình, sau đó em sẽ càng ngày càng mạnh."
Arthur vô thức sờ sờ tai của mặt nạ, không tự tin hỏi, như là đang nói với chính mình: "Thật sự... Có thể sao ạ?"
Khương Mạn búng trán cậu bé: "Còn chưa thử, làm sao biết là không thể chứ?"
Cách đó không xa, Bạc Hạc Hiên thu hồi ánh mắt. Người đàn ông đang đứng trước mặt anh có biệt danh là Lão Ưng- Đội trưởng đội vệ binh của hoàng gia.
"Vương tử..."
Thấy Bạc Hạc Hiên không nói gì, Lão Ưng vô thức mở miệng thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh.
Anh ta dừng nói, sau đó đổi cách xưng hô: "Anh Bạc."
"Chúng tôi sẽ chuyển những kẻ săn trộm này đến các bộ ban ngành liên quan, vậy cậu bé kia..."
"Cậu bé giao lại cho tôi."
Lão Ưng sững sờ trong giây lát, nhưng cậu bé đó là một nhân vật nguy hiểm.
Trước đó khi nói chuyện điện thoại trước đó, Bạc Hạc Hiên rõ ràng đã quyết định giao cậu bé cho Tòa án Trọng tài Đế Quốc.
"Nếu người của Nghị viện biết được chuyện này..."
Giọng Bạc Hạc Hiên lạnh lùng, anh cúi đầu cởi dây đồng hồ đeo tay ra:
"Vậy thì để bọn họ trực tiếp tới tìm tôi."
Lão Ưng không dám nói thêm câu nào.
……
Những tên săn trộm đã sớm được tặng "vòng tay bạc" và đưa đi rồi.
Arthur đội chiếc mặt nạ đó lên, nấp sau Khương Mạn với đôi mắt u ám.
Sau đó cậu bé chậm rãi bước ra, khuôn mặt nhỏ xinh xắn giấu trong chiếc mặt nạ hình Pikachu, nói với giọng như bị bóp nghẹt:
"Sau này chú có thể thường xuyên đến thăm cháu không?"
Bạc Hạc Hiên không trả lời, ném chiếc đồng hồ đeo tay xuống đất và dùng chân giẫm nát nó.
Arthur ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt u ám đó.
Trong rừng tuyết, giọng của người đàn ông mạnh mẽ, kiên quyết”
"Từ nay chú sẽ là người giám hộ của cháu."