“Một lời khó nói hết.”
Bạc Hạc Hiên nhìn cô một cái rồi thở dài một hơi, trói Anthony lại rồi kéo cô ra khỏi căn nhà. Sau khi về đến xe, Bạc Hạc Hiên lấy ra chiếc điện thoại vệ tinh, không biết là gọi điện cho ai.
“Bên trại ngựa có chút vấn đề, phái người qua đây đi.”
“Tôi sẽ giải quyết Arthur.”
Khương Mạn yên lặng đứng bên cạnh, Bạc Hạc Hiên gọi điện thoại xong lại quay qua nói với cô: “Anh phải đi tìm Arthur.”
“Em đi với anh.” Khương Mạn nhìn anh ấy.
Biểu cảm trên mặt Bạc Hạc Hiên có chút phức tạp, giống như do dự sợ bị lộ bí mật. Rồi một lúc sau anh lại thở dài một cái.
“Em không biết cưỡi ngựa thì phải làm sao bây giờ?”
Khương Mạn trừng mắt: “Anh biết còn gì?”
Hai phút sau. Một con ngựa lao đi trong tuyết, hai người cưỡi trên một con ngựa, Khương Mạn nép trong ngực Bạc Hạc Hiên. Gió rét lạnh thấu xương không ngừng thổi vào mặt, cô lại đeo cái mặt nạ pikachu lên.
“Có phải nên nói một chút xem là chuyện gì không?
Lúc nãy cô cứ có cảm giác…..Bạc Hạc Hiên thật sự sẽ giết Anthony.
Sắc mặt của Bạc Hạc Hiên lại trầm xuống, nhẹ nhàng nói vào tai cô: “Nói đơn giản thì, một người bố muốn giết con mình.”
“Đứa bé Arthur này có chút đặc biệt.”
Khương Mạn không hiểu sao khi nghe thấy giọng của anh trong lòng lại có chút chùng xuống. Một người bố muốn giết con mình?
“Anthony kia cũng không phải là người bình thường à?” Khương Mạn rũ mắt xuống: “Trên tay hắn từng dính máu rồi à.”
Bạc Hạc Hiên lại im lặng một lúc: “……Hắn từng là lính đánh thuê.”
Vậy thì càng kỳ lạ, một lính đánh thuê từng giết người mà lại sợ chính con mình.
“Cho nên anh nghĩ là hắn cố tình để lũ người kia bắt đứa bé đi?”
Bạc Hạc Hiên không trả lời, chỉ nói ra một câu kì quái không đầu không đuôi: “Anh luôn cho rằng tình bố con là thứ huyết thống chiến thắng mọi nỗi sợ, trên thế giới này không có gì sánh được bằng thứ tình cảm này, đứa trẻ đó sẽ không bao giờ muốn rời xa bố của mình……”
“Là anh nghĩ nhầm rồi.”
Những lời này hình như nói về Arthur nhưng cũng giống như nói về bản thân mình vậy…..
Khương Mạn quay đầu nhìn anh một cái, lòng không khỏi sững sờ. Trên khuôn mặt của Bạc Hạc Hiên là một sự âm trầm trước giờ chưa từng có, như lúc anh ấy đóng Lan Quy, có khi còn hơn cả thế…….Giống như một con ác quỷ dưới vực sâu.
Chỉ trong một tích tắc sự đen tối kia biến mất. Thần thái trên khuôn mặt lại khôi phục như lúc bình thường.
Để xoa dịu cô, anh cố ý kể một câu chuyện cười.
Khương Mạn đang định mở mồm nói: “Anh…..”