“Đưa em đi xem bạn đồng hành của chúng ta.” Bạc Hạc Hiên khẽ cười.
Khương Mạn bị anh khơi gợi lòng hiếu kỳ.
Trường đua ngựa cách địa điểm quay phim khoảng chừng bốn mươi phút đi xe. Tới bên ngoài trường đua ngựa, hai người xuống xe, thì thấy cổng trường đua ngựa hơi mở, vài con ngựa nằm rải rác quanh hàng rào bên kia, cách đó không xa cũng có chuồng ngựa.
Khương Mạn bất giác nói: “Hình như không đúng lắm.”
Bạc Hạc Hiên nhìn tín hiệu điện thoại di động, không có sóng, anh nhìn Khương Mạn nói: “Em ngồi yên trên xe, tạm thời đừng xuống, ghế sau có điện thoại vệ tinh.”
Khương Mạn túm lấy tay anh: “Cùng xuống! Em có thể bảo vệ anh.”
Bảo vệ?
Bạc Hạc Hiên ánh mắt có chút kỳ lạ, đối diện với ánh mắt chân thành của cô, trong tim cảm nhận được sự ấm áp: “Được.”
Sau khi hai người xuống xe, Bạc Hạc Hiên từ trong cốp sau xe lấy ra một chiếc hộp màu đen mảnh mai, mở hộp ra, bên trong đó lại có hai thanh mã tấu.
Anh quăng một trong hai cái cho Khương Mạn.
Cô nhẹ nhàng nâng cánh tay đón lấy, ngón cái ghì trên chuôi mã tấu, đẩy một cái, ánh sáng lạnh hắt ra, thanh mã tấu này đã được mài sắc bén.
Lông mày khẽ nhướng, cô không nói gì, cùng Bạc Hạc Hiên tiến vào trường đua ngựa.
Bốn phía không một bóng người, trong căn nhà chính cách đó không xa, dường như có tiếng động.
Hai người nhìn nhau, rón rén bước tới, căn phòng chính bị người ta khóa từ bên ngoài, bên trong phòng thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh cốc cốc có quy luật nào đó.
Nghe như có người dùng đầu ngón tay gõ lên mặt đất.