Vẻ mặt Vương Xuyên đau khổ: "Tôi cũng đã kiểm tra lý lịch của cô ấy. Cô ấy là nữ minh tinh, tuy rằng cái tên Tôn Đại Ngọc là của cô ấy, nhưng hình như không phải cô ấy..."
“Cái gì mà lộn tùng phèo vậy?” Sở Thái Bình nghe mà không hiểu gì.
Sở Thánh Kỳ ở bên cạnh cao giọng nói: "Tôn Đại Ngọc? Ông nội, ngài cũng đang tìm Tôn Đại Ngọc sao?"
Sở Thái Bình liếc anh ta một cái: "Ý của mày là? Mày cũng biết Tôn Đại Ngọc này à?"
Nụ cười của Sở Thánh Kỳ có chút kỳ quái, anh ta nói: "Anh Xuyên, anh có ảnh chụp không? Cho em xem một chút."
Vương Xuyên gật đầu và lấy ipad ra.
"Bức ảnh đầu tiên là của Tôn Đại Ngọc, tên thật của cô ấy là Tôn Hiểu Hiểu."
Sở Thái Bình cau mày: "Không phải cô ấy."
Sở Thánh Kỳ hừ một tiếng: " Quả thật là không phải."
Vương Xuyên trượt trên màn hình, người phụ nữ trong ảnh mặc một chiếc váy cúp ngực nào đen, quyến rũ và mê hoặc như nữ vương Medusa trong thần thoại Hy Lạp.
Trong thần thoại Hy Lạp Medusa là một con quỷ trong ba chị em quỷ, vô cùng xinh đẹp và hung dữ.
Ông Sở lập tức trở nên kích động.
"Là cô ấy! Là cô ấy! Cô ấy chính là Tôn Đại Ngọc!!"
Sở Thánh Kỳ lập tức nở nụ cười.
Vương Xuyên toát mồ hôi nói: "Hội trưởng, cô ấy không phải Tôn Đại Ngọc, cô ấy tên là Khương Mạn... Một trong những nữ minh tinh nổi tiếng nhất Đế Quốc bây giờ."
"Diễn viên à?! Cây mần non tốt như vậy sao lại làm diễn viên! Thật là tức muốn chết mà!Người đâu, tôi muốn gặp cô gái này ngay lập tức!"
Ông Sở vò đầu bứt tai.
Sở Thánh Kỳ nhìn chằm chằm bức ảnh trên màn hình hồi lâu, nở nụ cười sâu xa:
"Hoá ra... cô tên là Khương Mạn à..."
Sở Thái Bình nhìn anh ta: "Mày cũng biết cô gái này à?"
"Cũng coi như là biết, cô ấy lái xe khá giỏi." Sở Thánh Kỳ hất cằm:
"Ông nội tìm cô ấy làm gì vậy? Ông định tìm người để kết hôn lần thứ ba cho con trai ông mà cũng là cha của cháu sao? Quên đi! Cháu đã chấm người phụ nữ này rồi!"
Ông Sở sững sờ, sau đó trở nên tức giận rồi cầm gậy lên đánh người.