"Ngươi còn muốn ta phải nhắc nhở bao nhiêu lần nữa, Ly nô! Ngươi chỉ thuộc về ta!"
Tất cả quần áo của Bất Ly đều bị xé bỏ một cách không thương tiếc. Dưới ham muốn của Lan Quy, mọi sự chống trả của "hắn ta" đều vô ích.
Quần áo trên người Lan Quy đang dần tuột xuống, hắn túm tóc Bất Ly và buộc hắn ta phải nhìn mình. Hắn hung hăng chiếm lấy hơi thở của đối phương như một con dã thú, cắn môi và cổ "hắn ta" để lại dấu ấn của mình trên cơ thể đối phương.
Ánh mắt Bất Ly dần trở nên mơ màng, nhưng mỗi khi "hắn ta" nhìn thấy khuôn mặt của tên nam nhân điên rồ trước mặt, đầu óc lại trở nên minh mẫn.
"Lan Quy..."
"Đừng ép nô tài..." Giọng Bất Ly run lên.
Lan Quy dừng động tác lại. Ngay lúc đó, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Bất Ly.
Trên khuôn mặt tuấn tú đầy tà khí nở một nụ cười hung dữ: "Cứ việc hận ta!"
Hắn đè Bất Ly xuống thân dưới của cơ thể mình, buộc đối thủ phải quay lưng về phía mình. Chân giường đung đưa, hai bóng người chồng lên nhau.
Biểu cảm của Bất Ly chuyển từ đau đớn sang tê dại, tiếng thở nặng nhọc của nam nhân vang lên bên tai.
"Hắn ta" nghiêng đầu lại, trợn to hai mắt nhìn thi thể của nữ nhân cách đó không xa, khóe mắt rơi lệ.
Một điều gì đó đã hoàn toàn chết trong tim...
……
"Cắt!" Giọng của Vân Chí Sam vang lên.
Cô gái đóng vai Lý Phương được nhân viên đỡ lên, cô gái vẫn chưa thoát vai, khiếp sợ nhìn về phía giường.
Bóng hai hình bóng vẫn chồng lên nhau. Hai mắt Khương Mạn trống rỗng, ánh mắt không hề có tiêu cự, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi dính vào một bên khuôn mặt, khiêu khích đến lạ thường.
Bạc Hạc Hiên hít một hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh lại, anh không đụng vào Khương Mạn, đứng dậy ngồi ở bên cạnh, không dám mở mắt.
Anh sợ cảm xúc trong mắt mà anh không kịp kiềm chế sẽ khiến cô sợ hãi.
Vân Chí Sam nhìn vào màn hình theo dõi và yêu cầu những người khác lặng lẽ ra ngoài để không làm ảnh hưởng đến hai người.