Bên ngoài phòng trang điểm.
Nơi trời đổ tuyết lạnh giá, Bạc Hạc Hiên đã thay toàn bộ trang phục đóng phim ra, ở bên ngoài container phòng trang điểm* đợi Khương Mạn.
(*Khi quay phim ở ngoại cảnh người ta dùng thùng container để dựng phòng trang điểm/phòng thay đồ tạm thời cho các diễn viên)
Anh mặc chiếc áo bông rộng rãi màu trắng, giống như không cảm nhận được cái lạnh.
Phía sau vang lên tiếng động.
Một con sâu màu xanh dạ quang xuất hiện, trên mặt còn đeo một cái mũ trùm Pikachu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Khụ.” Bạc Hạc Hiên ho một tiếng, nhịn cười, nghiêng đầu quay đi.
“Muốn cười thì cứ cười đi!”
Khương Mạn bước tới bên cạnh anh, trợn mắt, không nhịn được mà nói: “Sao anh lại đứng đợi ở đây, không sợ lạnh à?”
“Để phòng trường hợp người nào đó nói rồi lại bỏ chạy.” Bạc Hạc Hiên nhìn cô với hàm ý sâu xa, nói xong liền vươn tay ra: “Đúng là có hơi lạnh, sưởi ấm cho anh một chút đi.”
Khương Mạn sững sờ, nhận ra ý của anh, ánh mắt lại trở nên hung dữ.
Bạc Hạc Hiên ý cười không hề giảm, thúc giục nói: “Nhanh lên, vẫn còn nợ anh nửa tiếng nắm tay đấy nhé.”
“Sao em lại nợ anh rồi?”
“Chắc chắn cần anh nhắc không?”
Khương Mạn nhớ ra rồi, là lúc đầu ở đầu buổi lễ công chiếu ‘Kẻ giết người’, khi cô và anh lên tầng gặp Vân Chí Sam.
Đã qua bao lâu rồi, vậy mà vẫn còn nhớ à?
Bạc Hạc Hiên nhìn cô, ý cười ẩn hiện: “Nếu còn do dự thêm lúc nữa thì sẽ có người qua đây đấy nhé!”
Khương Mạn chột dạ, nắm tay anh dẫn đi.
Lúc sau, bàn tay cô được bàn tay to lớn của người đàn ông nắm trọn, nhét vào trong túi áo khoác của anh.
Trong túi có miếng giữ nhiệt, sau khi đút tay vào thì ấm nóng hẳn.
Khương Mạn trừng anh: “Lạnh chỗ nào? Rõ ràng là ấm áp thế này cơ mà.”
Bạc Hạc Hiên mỉm cười, ừ một tiếng: “Lừa em đó.”
Có lúc người đàn ông này trực tiếp tới mức khiến người ta không có lời nào để nói ……
Hôm nay cô và Bạc Hạc Hiên coi như là tan làm sớm, anh lái xe, cô ngồi ghế phó lái, hai người trở về huyện thành trước.
Trên đường, kỳ lạ là cả hai đều không nói chuyện.
Đợi khi tới bãi đậu xe của nhà khách, lúc sắp xuống xe, Bạc Hạc Hiên mới mở lời: “Nghĩ được cái cớ nào chưa?”
“Cái cớ gì?”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, trên môi nở một nụ cười: “Không muốn anh tham gia bữa cơm chia tay à?”