“Anh Bạc, anh Tự, hôm nay tôi hết cảnh quay nên mời tất cả mọi người ăn một bữa, buổi tối cùng đi nhé?”
Bạc Hạc Hiên không lập tức từ chối, mà ánh mắt nhìn theo bóng người vừa mới dừng lại cách đó một mét.
Khương Mạn đợi một lát, không đợi được câu trả lời của Bạc Hạc Hiên.
Cô cắn chặt răng, trái tim đập loạn.
Quay đầu, hét lớn: “Bạc Hạc Hiên, tối nay về nhà khách tập kịch bản, nghe thấy chưa hả, ai không tới thì người đó là Peppa!”
Ngay lúc đó, người đàn ông bật cười.
Bạc Hạc Hiên nói với Vương Tuệ Kỳ: “Thật ngại quá, tôi không rảnh.”
Nói xong, dưới ánh nhìn của quần chúng, anh đi về phía Khương Mạn, nắm tay cô, cúi đầu nói:
“Tối nay muốn ăn gì? Chúng ta đi mở bếp nhỏ.”
Người đàn ông mặc huyền bào đen như mực, kim quan gài trên tóc, lông mi dài như lông quạ, ý cười nơi khóe mắt hóa thành một vòng cung, vẻ gian tà, quyến rũ, cao quý vô cùng.
Ánh mắt anh nhìn người ‘đàn ông’, áo bào trắng như tuyết, gió bắc thổi qua tóc mai, gương mặt mang vẻ đẹp phi giới tính khiến người ta phải ngạc nhiên, đôi môi đỏ mọng tăng thêm màu sắc diễm lệ cho cả gương mặt.
Một trắng một đen, nắm tay nhau đi giữa trời tuyết trắng.
Giống như trong tranh vẽ, giống như hai người bước ra từ thế giới 2D.
Mọi người trong đoàn phim đều ngạc nhiên trước cảnh tượng này.
Bỏ qua chiếc áo khoác quân đội trên người Khương Mạn, bọn họ thật sự cho rằng đây là Lan Quy và Bất Ly ‘sống’, bước từ trong kịch bản ra!
Phó đạo diễn tỉnh táo lại, nhéo đùi mình, xông tới hỏi người bên cạnh: “Đã chụp lại chưa?”
Anh nhiếp ảnh gia vẻ mặt nghiêm túc, hít nước mũi nói: “Đó là chuyện đương nhiên rồi!”
Trong bối cảnh có một tiếng thở dài.
“Đúng là hai vị thần tiên mà……”
“Sau khi ‘Chiến cốt’ lên sóng, tôi không dám tưởng tượng người mê phim ảnh sẽ kích động cỡ nào đâu, bây giờ thật sự là tôi nhìn thấy anh Bạc cũng đã kinh sợ rồi, nhưng mà lại cmn muốn anh ấy dày vò mình ……”
“Ai mà không như vậy chứ? Bạo quân mà đẹp như anh ấy, một người thôi cũng đủ hại nước hại dân rồi, lại thêm chị Khương, wow.... vai Bất Ly của cô ấy thật đúng là……liệu có người đàn ông nào cưỡng lại được?”
“Con chuột vàng tối hôm qua liệu có phải là ảo giác của chúng ta không nhỉ? Hai vị thần tiên sao có thể làm ra chuyện ngớ ngẩn như vậy chứ?”