Lúc này, Bạc Hạc Hiên bước ra cửa, cũng không thèm nhìn Vương Tuệ Kỳ, cầm áo khoác của Khương Mạn từ phía sau khoác lên người cô.
“Em chạy nhanh như vậy cũng không sợ lạnh.” Bạc Hạc Hiên xoa xoa đầu cô.
Anh không thèm nhìn Vương Tuệ Kỳ lấy một lần.
Khương Mạn nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt trêu chọc: "Cô Vương tìm anh để khớp thoại."
"Anh không có thói quen khớp thoại với người khác."
Bạc Hạc Hiên vẫn không nhìn Vương Tuệ Kỳ, anh đóng cửa phòng mình lại, nắm tay Khương Mạn kéo đi: "Buổi tối rất nguy hiểm, anh đưa em về phòng."
Khương Mạn: "Chỉ cách một cái hành lang thôi mà, có gì nguy hiểm chứ?!"
Bạc Hạc Hiên: "Trời tối sẽ có yêu quái xuất hiện."
Yêu quái Vương Tuệ Kỳ đứng đó như một gã hề, nhìn hai người rời đi, mặt đỏ bừng vì tức giận, cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại đó nữa.
Khương Mạn quay đầu lại nhìn cô ta một cái, hơi nhướng mày, giơ ngón tay cái lên với Bạc Hạc Hiên: "Thẳng thắn."
“Có gì nói đó thôi” Giọng Bạc ảnh đế lạnh lùng, vẻ mặt anh tỏ ra chán ghét, không hề che đậy.
“Xử lý rất thành thạo, em đã thành công hấp thu toàn bộ hỏa lực cho anh rồi.” Khương Mạn cười nhạo:
“Trước đây anh cũng từng gặp không ít tình huống này đúng không?
Bạc Hạc Hiên cười, không nói lời nào, cô không quá để tâm vào vấn đề này. Đó chỉ là một tình tiết nhỏ, cả hai đều xem nó như một trò đùa.
Giới này vô cùng khó đoán, có người dùng mọi cách để tiếp cận, hiến thân nhưng có người lại vô cùng coi trọng danh tiếng của mình. Trong thế giới của người trưởng thành, không có đen hay trắng chỉ có sự lựa chọn.
Phòng của Khương Mạn ở góc bên kia, hai tay cô đút túi quần, bước tới cửa, nhanh chóng quay đầu lại nhìn anh.
"Em tới phòng rồi! Chúc ngủ ngon!"
Ngay khi cô chuẩn bị mở cửa với tốc độ cực nhanh, Bạc Hạc Hiên đã kéo mũ cô lại.
“Em vội gì chứ?” Anh cụp mắt nhìn cô.
Khương Mạn ngửa cổ ra sau, cảnh giác nói: "Lan Quy bệ hạ, ngài còn có cái gì muốn dạy bảo?"
Bạc Hạc Hiên không quan tâm đến câu nói đùa của cô nói: "Bản kiểm điểm lần trước anh đưa em vẫn chưa đọc à?"