Hai tay cô đều bị khoá lại, Bạc Hạc Hiên đè cả người cô xuống giường, hai tay như càng bị hai bên ép chặt.
Đôi mắt của người đàn ông đột nhiên mở ra và chạm vào ánh mắt của cô.
Đôi mắt đó sâu thẳm, tối đen như mực, tối đến mức khiến người ta không thể nhìn rõ, giống như một con quỷ ẩn mình dưới vực sâu đang thăm dò nhân gian.
Họ tách môi nhau ra, Khương Mạn sửng sốt một chút, mới cảm thấy có gì đó không đúng, cô mắng: "Đồ rác rưởi anh không đủ khả năng nên mới đánh lén em!!!"
Giọng nói của người đàn ông có phần chậm rãi, lộ ra một chút khàn.
"Lan Quy đối với Bất Ly sẽ không kiềm chế như anh vừa rồi đâu. Em chắc chắn lúc đó sẽ không có vấn đề gì chứ...?" Trong đôi mắt anh, mang theo một chút chết giễu.
Khoảnh khắc đó Khương Mạn cảm thấy không phải mình đang đối mặt với Bạc Hạc Hiên mà là Lan Quy trong thân xác của anh...
Đột nhiên Khương Mạn nhíu mày, ánh mắt cô từ từ trùng xuống: "Anh đang coi thường em à?"
Nụ cười trên mặt của Bạc Hạc Hiên ẩn chứa một chút giễu cợt. Vẻ chế giễu dưới đáy mắt anh vẫn còn, như thể đang nhìn con mồi đang ngoan cố chống cự trong bẫy.
Anh cụp mắt nhìn xuống đôi môi hơi sưng của cô, dùng ngón tay xoa nhẹ, "Em hãy nhớ sự không cam lòng và tức giận của hiện tại."
Ánh mắt Khương Mạn khẽ động, nhìn anh.
“Anh rất mong chờ màn thể hiện của em trong cảnh quay.” Bạc Hạc Hiên cong môi cười rồi chống tay đứng dậy. Lúc đó, anh đã hoàn toàn thoát khỏi ra vai diễn Lan Quy.
Cô đứng lên, nhìn thẳng anh: "Vừa rồi là anh đang dạy em à?"
"Anh mang tư lợi vào dạy à?"
Bạc Hạc Hiên nhìn cô chằm chằm, thẳng thắn đến cực điểm: "Chủ yếu là anh muốn hôn em."
Khương Mạn như ngạt thở, choáng váng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi: "Anh phạm quy rồi!"
“Không thể phạm quy sao?” Bạc Hạc Hiên từng bước tiến lại gần cô, không cho Khương Mạn không gian chạy trốn, anh ôm lấy eo cô thì thào nói: “Em không tự tin với ý chí thép của bản thân như vậy sao?
Khương Mạn: Cái gì cơ?
Bạc Hạc Hiên cười rồi nói: "Như vậy không tốt chút nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, em sẽ thua dopamine đó, Yêu Nhi."
Cô đẩy anh ra, hoảng sợ... không đến nỗi như vậy chứ. Tức giận... Cũng không hề tức giận. Cô nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn muốn cười.