“Đúng vậy, anh thấy mất mặt à?” Khương Mạn hất cằm lên.
Bạc Hạc Hiên không có gánh nặng thần tượng, chỉ là...
"Hình như quanh đây chỉ có duy nhất chiếc này thôi."
Đừng nói là xe điện, ở đây xe đạp công cộng cũng không có nhiều.
"Vậy thì e đi chậm chậm, anh chân dài thì chạy nhanh một chút để đuổi theo nhé? Có lẽ đi một đoạn ngắn nữa sẽ có xe đạp công cộng đó."
Sau khi Bạc Hạc Hiên nghe cô nói xong, anh cười híp mắt: "Em nói lại lần nữa xem?"
Khương Mạn mím môi, thăm dò nói: "Hay là anh đi xe? Để em chạy?"
Có lúc Bạc Hạc Hiên rất muốn xử lý thanh thép nhỏ này, nhưng sau khi nghĩ về thí nghiệm khoa học lâu dài của mình nên anh vẫn cố chịu đựng.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc xe điện nhỏ nhắn vẻ mặt nghiêm túc và nghi ngờ, hỏi:
"Có ngồi... được hai người không?"
Khương Mạn nhìn anh hồi lâu, trong mắt người đàn ông có chút gian xảo như hồ ly, cô nuốt hai từ "đồ điên" xuống, mím môi nghiêng đầu nói:
"Thử xem sao?"
Năm phút sau.
Cả người Khương Mạn như sắp dính vào tay lái, phía sau là một người đàn ông cao to, chân dài. Chiếc xe phi nhanh trên đường như diều gặp gió, nhưng đôi chân dài của người đàn ông phía sau không thể đặt một cách gọn gàng.
Họ đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của người qua đường nhìn, bọn họ còn nói: Chàng trai điên rồ!
"Đi trên chiếc mô tô nhỏ yêu dấu của tôi, nó sẽ không bao giờ khiến tôi bị kẹt xe ~ é…é~"
Bạc Hạc Hiên ngồi phía sau ngại ngùng, ôm lấy eo cô. Nghe thấy giọng hát tông điếc trước mặt vang lên, anh nghiến chặt răng hàm sau.
Kỹ năng ca hát này... Làm thế nào mà cô không thể hát đúng một nhịp nào trong giai điệu?
"Anh cười cái gì? Chân! Chân! Anh kẹp chân chặt vào! Lát nữa lại đụng phải bây giờ!"
"Anh nói xem anh có đôi chân dài như vậy để làm gì? Thật là muốn cưa nó đi, ảnh hưởng đến tốc độ chạy xe của em!"
Khi Bạc Hạc Hiên nghe "Bức bức lại lại" trước mặt mình, anh không nhịn được cười thành tiếng.
(Bức bức lại lại ám chỉ những người chỉ dám mượn mạng xã hội để mắng chửi và nói xấu người khác chứ không dám nói trước mặt)