Cô cảm thấy bàn tay trái của mình bị nắm lấy, bàn tay đó mang đến cho cô một sự ấm áp quen thuộc.
Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, trầm giọng cười nói:
"Cuối cùng cũng đến kịp buổi công chiếu của chúng ta."
Khương Mạn cảm giác như mu bàn tay bị sao Hỏa đốt bỏng rồi.
Còn chưa kịp phản ứng, đèn trong phòng chiếu phim đã đồng loạt bật lên rồi.
Ngay lập tức, camera đã nhắm thẳng vào vị trí chủ tọa.
Hai bàn tay đang đan vào nhau của cô và Bạc Hạc Hiên trực tiếp bại lộ trước tầm mắt của công chúng.
Nói thì chậm chứ xảy ra thì nhanh, Khương Mạn lấy sức hít một hơi rồi hô lớn, nắm ngược lại tay Bạc Hạc Hiên, không ngừng lắc:
“Hay! Diễn hay lắm! Diễn xuất của anh Bạc phải nói là xuất thần nhập hóa!!”
“Vỗ tay! Nhiệt liệt vỗ tay!”
Tiếng vỗ tay trong phòng chiếu phim vang lên như sấm rền.
Truyền thông và khán giả vỗ đến rát cả tay luôn.
Khương Mạn thở phào một hơi, nụ cười sáng lạn, trong thâm tâm thì hò hét: Mình thật là nhanh trí quá mà!
Bạc Hạc Hiên dưới đáy mắt che dấu sự cưng chiều, mìm cười nhìn cô, lại có chút khinh thường, nói nhỏ chỉ hai người nghe được: “Cái đồ Yêu Nhi nhát gan.”
Khương Mạn: Anh nói cái gì cơ, em không nghe thấy!
Trong bầu không khí sôi động, MC đứng phía trước sân khấu: “Xin mời đoàn làm phim lên sân khấu!”
Sau buổi công chiếu, ba mươi phút còn lại đều là thời gian giao lưu với đoàn làm phim.
Tất cả mọi người đều ăn mặc đẹp đẽ, đặc biệt là Khương Mạn……
Dù gì thì từ lúc cô bước vào cửa đã khoác chiếc áo bông giống như con sâu, lần này không phải là màu hồng, mà đổi thành màu vàng c*t!
Màu vàng dạ quang!
Giới giải trí có hai kỳ quan lớn, một là chân của Bạc ảnh đế, hai là gu thẩm mỹ của Khương võ thần.
Cái trước là sự quyến rũ vô hình, cái sau...là sự tụt hậu của thời trang?
Ngay cả truyền thông cũng đã quen với cái cách ăn mặc của cô rồi.