"A chuyện này..." Ông lão nhìn chằm chằm vào bữa sáng đủ cho mười người ăn trên tay anh nuốt nước miếng nói:
"Vậy thì con bé ăn khoẻ quá nhỉ..."
Nói xong, vẻ mặt của ông lão lộ ra một chút đồng cảm: "Có phải cũng khá áp lực không? Thảo nào tăng ca đến sáng sớm mới về nhà."
"Cũng ổn ạ, nuôi cô ấy, cháu thấy vui ạ."
Bạc Hạc Hiên mỉm cười: "Cô ấy rất độc lập."
Mặc dù anh nói không nhiều, nhưng ông lão có thể cảm nhận được sự bênh vực và tự hào trong lời nói của Bạc Hạc Hiên. Cũng may là ông ấy không độc thân, lại con đàn cháu đống, nếu không thì chẳng khác nào ngậm chanh vào miệng!
"Vậy thì tốt rồi, các cháu cố lên, sau này có tin vui thì báo với ông một tiếng, ông cũng thêm vui mừng!"
"Được ạ, cháu xin nhận lời chúc của ông ạ."
Sau đó, Bạc Hạc Hiên mới chào tạm biệt ông lão, khi rời đi, anh lặng lẽ trả tiền bữa sáng cho ông ấy.
Khi anh chuẩn bị đến chung cư thì có một chiếc xe dừng lại trước mặt anh. Khương Nhuệ Trạch mở cửa xuống xe, nhìn anh chằm chằm: "Sao cậu lại ở đây?!"
Anh nhét bữa sáng vào tay Khương Nhuệ Trạch và nhìn đồng hồ.
"Tôi phải về trang viên một chuyến nên sẽ không lên đó nữa. Cậu mang bữa sáng này lên cho Yêu Nhi của tôi đi."
"Cô ấy dậy rồi, nhưng tối qua cô ấy ngủ hơi muộn. Cậu hãy để cô ấy nghỉ ngơi thêm một chút."
"Chờ đã! Cậu đứng lại!"
Khương Nhuệ Trạch kêu lên: "Cậu gọi ai là Yêu Nhi của cậu?! Ý của cậu là gì? Không phải tối hôm qua cậu ngủ ở nhà em gái tôi đó chứ?"
“Ừ, thì sao nào?” Bạc Hạc Hiên hai tay đút túi, cười nhẹ hỏi.
"Cậu còn hỏi tôi thì sao à? Đồ xấu xa, cậu, cậu! Cậu không phải người!"
Tay Khương Nhuệ Trạch cầm bữa sáng nên không rảnh tay đánh người nữa, anh ta kích động nói:
"Cậu đã làm gì em gái tôi rồi? Không đúng, chưa chắc cậu đã đánh thắng được con bé nên cậu chỉ có thể dựa vào lòng dạ đen tối của mình để lừa nó thôi!!! "
"Em gái tôi không trúng gian kế của cậu, đúng không?"
Bạc Hạc Hiên nhìn anh ta đầy vẻ ẩn ý, ngay cả có trúng kế thì cậu nghĩ tôi sẽ nói cho cậu biết à?