Bạc Hạc Hiên khẽ nhướng mày, cô tỉnh táo lại, thu lại biểu cảm, tỏ ra rất hung dữ: “Tôi cũng có cơ bụng, tôi còn lâu mới thèm!!”
Cô nói xong, quay đầu khoan thai đi vào phòng.
Bạc Hạc Hiên cười ra tiếng, nhìn dáng vẻ nửa thân trên [email protected] trụi của mình, biểu cảm bất lực, ánh mắt u tối che giấu trái tim hoang mang.
Suýt chút nữa thì bị nhìn ra rồi ……
May mà cô ấy chuồn đi nhanh.
“Yêu Nhi nhát gan.”
……
Khương Mạn trở về phòng, thở dồn dập vài hơi, mới khiến trái tim rung động như bướm đêm của cô bình tĩnh trở lại.
Nhớ lại những chuyện xảy ra lúc nãy, cô lại không nhịn được cười.
Đưa ngón tay vò tóc mấy cái.
“Khương Mạn……mày là đồ cặn bã……”
Cô móc điện thoại ra, trực tiếp gọi điện thoại cho tên gián điệp nào đó.
Tôn Hiểu Hiểu làm xong hai tấm hình, đang vui đến không ngủ nổi, cô khoác trên mình chiếc áo vest, cùng đẩy thuyền với nhóm fan CP ‘Bạc Khương’, đẩy thuyền vui đến không tưởng.
Lúc Khương Mạn gọi điện thoại tới, cô cũng chẳng muốn nghe máy.
“Làm gì đấy? Tôi đang bận đây này!” Sau khi cô nhận điện thoại, giọng điệu tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Tôn Đại Ngọc, cô là đồ quỷ bán đứng anh em!” Khương Mạn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nhận của Bạc Hạc Hiên bao nhiêu tiền hả?”
Tôn Hiểu Hiểu trong lòng nghe tiếng lộp bộp, cái tên này giỏi lắm! Bạc ảnh đế động tác nhanh thật.
“Cô nói cái gì, tôi nghe không hiểu, phiền chết đi được, mai tôi còn có việc đấy, đừng làm phiền tôi ngủ, tắt máy đây……”
Cô ấy còn chưa nói xong đã nghe thấy Khương Mạn gằn giọng xuống quát nhỏ:“Anh ấy đang ở trong nhà tôi!”
Đồng chí Tôn Đại Ngọc hít sâu một hơi: “Ồ, vừa mới uống một cốc cà phê, lại không buồn ngủ nữa rồi.”
Khương Mạn: “Hơ hơ.”
“Người ở nhà cô, thế cô gọi cho tôi làm gì? Bạc ảnh đế làm gì rồi?”
“Anh ấy đang tắm.”
Tôn Hiểu Hiểu suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên, “dopamine của cô xông lên não rồi à, cuối cùng cũng làm thịt người ta rồi à?”