Có vẻ như men rượu lại bắt đầu quấy phá trong đầu, cái cảm giác đầu óc thiếu tỉnh táo, trí tuệ giảm sút lại ập tới.
Cô ấy cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cô giống như tên trộm, liếc nhìn anh một cái rồi đánh trống lảng: “Nửa đêm nửa hôm, anh tới đây làm gì?”
Cái bóng đổ dưới ánh đèn, bóng của hai người hắt trên mặt đất giống như đang dựa vào nhau một cách thân mật.
Bạc Hạc Hiên rũ mắt nhìn cái đầu đang chột dạ của cô.
Vươn tay kéo cái tai Pikachu xuống.
“Nhớ em nên đến.”
Bầu không khí xung quanh giống như bị đè nén, không khí hít vào phổi đều mang theo vị ngọt thanh mát, giống như đang ăn một viên kẹo bạc hà, vị ngọt thấm vào phổi.
Di chuyển theo mạch máu khắp tứ chi, di chuyển chậm chạp trong mạch máu, rồi tác oai tác quái.
Khiến người ta hô hấp rối loạn, má và hai tai đều nóng bừng bừng.
Khương Mạn trợn tròn lên, sắp giống như mắt Pikachu rồi, cái miệng nhỏ nhắn vô thức há ra, rồi bị nhét một viên kẹo vào.
Trong đầu Khương Mạn nghe tiếng lục bụp, giống như có pháo hoa nở rộ, rõ ràng là rực rỡ như hàng vạn bông hoa, thế nhưng lại trống rỗng, khiến người ta không biết phải làm sao.
Cô trực tiếp xoay người bỏ đi, tay chân nhấc cùng hướng, đi về phía trước.
“Không, không biết anh đang nói cái gì ……”
“Bạc... kẹo bạc hà đương nhiên là vừa.... vừa ngọt vừa the mát sảng khoái rồi ……”
Cô cắn răng nói, bước chân tăng tốc, lấy ra motor điện nhỏ, lại giật điện chính mình.