Có những chuyện, vốn dĩ anh đã định nhắc tới nhưng bây giờ thì… thôi vậy! Bỏ đi!
Hai anh em họ nhìn bóng lưng anh rời đi, ngơ ngác nhìn nhau.
Khương Mạn: "Tại sao anh ấy lại tức giận?"
Khương husky: "Làm sao anh biết được, bởi vì em nói cậu ấy là công chăng?"
"Lẽ nào em nói sai sao? Không phải bây giờ rất khó tìm công sao?"
"Vậy rốt cuộc công là cái quái gì?"
Khương Mạn nhìn vẻ mặt bối rối của anh ta, muộn màng nhận ra, lẽ nào mình đã hiểu lầm điều gì rồi?
"Anh và Bạc Yêu Nhi không phải là một cặp à?"
Khương Nhuệ Trạch như bị sét đánh ngang tai: Ôi mẹ ơi...
Nếu đây không phải là em gái ruột của mình, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua!
"Anh trai của em có điểm giống gay không?!"
“Thật sự không phải à?” Khương Mạn trợn to mắt.
“Anh không quan tâm cậu ta có phải hay không nhưng anh chắc chắn không phải!”
Khương Nhuệ Trạch nghiến răng hàm sau rồi đánh vào ngực mình: “Anh trai em nam tính như thế này cơ mà, có phải não của em có vấn đề không…?”
Khương Mạn nhướng mày.
Khí thế của Khương Nhuệ Trạch giảm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh ta khép chân lại, khóe miệng nhếch lên nói:
"Não anh cũng có vấn đề, sao anh lại không giải thích sớm hơn chứ."
Sau khi thừa nhận sự ngu ngốc của mình, anh ta không cam tâm hỏi:
“Anh trông giống gay ở chỗ nào hả?” Sự hiểu lầm này là một nỗi sỉ nhục lớn đối với những người đàn ông thẳng!
Khương Mạn không nói được là điểm nào giống, chỉ là mỗi lần ánh mắt của Khương Nhuệ Trạch nhìn Bạc Hạc Hiên đều quá thân mật!
Trước đó khi anh ta không biết cô là em gái mình, anh ta luôn nhìn cô với vẻ mặt thù địch. Sau khi biết cô là em gái của mình, anh ta lại có vẻ mặt oán hận với Bạc Hạc Hiên... còn cướp quần bơi của người ta!
"Chiếc quần bơi Bạc Yêu Nhi đang mặc là của anh phải không?"
"Là của anh..." Khương Nhuệ Trạch còn chưa nói là quần anh vừa mới mua, chưa mặc lần nào.
"Đồ dùng cá nhân như quần bơi mà hai người còn có thể mặc của nhau, anh em ruột còn không đến mức như vậy."