Bạc Hạc Hiên nhìn ba người một cái, “Ở lại cùng ăn cơm đi, đồ ăn cần mua có hơi nhiều, tới đây giúp đỡ đi.”
Anh nói xong, mặc áo len và áo khoác ngoài lên.
Ba anh em nhà họ Khương: Ai cho cậu cái tư cách quyết định thay em gái chúng tôi chứ?
Khương Mạn cau mày, không phủ nhận cũng không tán thành.
Cuối cùng, Khương Lệ Sính và Bạc Hạc Hiên ra ngoài mua thực phẩm, Khương Vân Sênh và Khương Nhuệ Trạch thì ở lại.
Khương Mạn trở về phòng, bọc mình trong chăn, giống như một con sâu đang tạo kén, nhìn thẳng vào hai người anh trai trước mặt đang nhìn chằm chằm cô.
Biểu cảm hai người có chút mất tự nhiên.
Khương Mạn ăn một viên kẹo, đưa hộp sắt qua: “Kẹo bạc hà, hai anh ăn không?”
“Ăn!” Khương Nhuệ Trạch vội vàng gật đầu, nhanh chóng lấy một viên kẹo.
Khương Vân Sênh cũng cẩn thận dè dặt, nhận lấy viên kẹo, mở gói giấy, bỏ viên kẹo bạc hà vào miệng, vị ngọt mát lạnh khiến người ta yêu thích.
“Anh Bạc làm đấy, ngon không?”
Nụ cười của hai anh em nhà họ Khương đứng hình trong một giây
Đột nhiên cảm thấy viên kẹo này hơi chua……
Khương Mạn nhìn dáng vẻ ngây ra của họ, bỗng thấy buồn cười, “Các anh và anh ấy không phải bạn tốt sao? Sao bây giờ trông có vẻ đối địch với nhau vậy?”
Ba chữ bạn bè tốt này sao mà nặng nề đến thế.
Khương Nhuệ Trạch nghĩ đến lúc trước đã bán đứng em mình……
Khương Vân Sênh nghĩ đến lúc trước đã mai mối cho em mình……
Thật là muốn đánh chết bản thân mình lúc đó!
“Ảo giác đấy, quan hệ giữa anh và cậu ta không tốt chút nào.” Khương Nhuệ Trạch cắn răng nói.
Khương Vân Sênh ngập ngừng: “Thật ra cũng không thân lắm.”
Khương Mạn hiển nhiên là không biết trên đời này có một loại khái niệm kỳ lạ gọi là ‘cuồng em gái’.
Nhưng nhớ lại động tĩnh lúc bọn họ vừa vào phòng, lại còn lời nói ngập ngừng khó mà mở miệng được……
Bộ não bị bỏ đói Khương Mạn khởi động lại ngay lập tức, cô giải thích một cách nghiêm túc:
“Tôi với anh ấy thân thì thân, nhưng tôi chưa từng phạm tội gì với anh ấy cả, tối qua là do ảo giác dẫn tới ngộ thương, các anh đừng hiểu nhầm!”