"Trước đó, anh đã về tập đoàn mở cuộc họp sớm, trên đường đến đây anh nghe Vân Sênh nói rằng em đang đói."
Khương Lệ Sính nói một cách nhẹ nhàng rồi đưa một cái túi bên cạnh mình cho Khương Mạn: "Tối hôm qua em liên tục đòi ăn bánh crepe trứng nên anh mua một chút."
Tối hôm qua?
Đầu của Khương Mạn ong ong. Cô cầm lấy chiếc túi, nhìn một cái thì thấy bên trong toàn là bánh crepe trứng!
Ôi trời ơi, bây giờ cô đang ám ảnh với loại bánh này… Nhưng, trong thời tiết lạnh giá như thế này mà bánh trong túi vẫn còn âm ấm...
Mắt cô sáng lên: "Tối hôm qua... Khương tổng cũng tới biệt thự à?"
Cô thấy trên cổ tay Khương Lệ Sính có mấy vết thương giống như bị dây sắt cứa vào. Khi tỉnh dậy, cô cũng thấy trên tay và cổ của Khương Nhuệ Trạch và Khương Vân Sênh cũng có những vết thương như vậy.
Khương Lệ Sính ừ một tiếng, quay đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, chịu đựng. Kể từ sau cái chết thương tâm của cha mẹ, Khương Lệ Sính rất ít khi cười, có lẽ do bình thường hay cau mày, ngay cả khi lông mày giãn ra cũng vẫn có một chút nặng nề ở giữa lông mày.
Anh ta lo lắng mình nghiêm túc quá sẽ khiến Khương Mạn sợ hãi nên luôn cố gắng luôn mỉm cười, nhưng lại có vẻ hơi gượng gạo. Khương Lệ Sính suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Có lẽ Vân Sênh đã nói với em rằng bọn anh còn có một người em gái."
Khương Mạn ừ một tiếng, ánh mắt khẽ động.
"Anh muốn kể cho em nghe một câu chuyện, có được không?"
"Được."
Khương Lệ Sính hít một hơi thật sâu và chậm rãi nói:
"21 năm trước, cha mẹ của bọn anh bị bắn chết trong một bữa tiệc tối, trong lúc hỗn loạn, anh được vệ sĩ đưa đi và trốn thoát."
"Lúc đó, thằng tư sức khỏe không tốt phải nằm viện, không được cha mẹ đưa đến bữa tiệc, Vân Sênh vì ham chơi nên cũng không có mặt ở đó, còn A Trạch thì ở trong phòng nghỉ ngơi bế em gái mới một tuổi. "
"Chuyện xảy ra đột ngột, lúc đó tất cả bọn nó đều chỉ là những đứa trẻ..."
"Em gái anh được A Trạch giấu trong tủ quần áo, một mình nó chạy đến phòng tổ chức tiệc nhưng chỉ thấy cha mẹ nằm trên vũng máu, nó sợ hãi đến mức ngất xỉu. Chính Vân Sênh đã quay lại cõng nó đi."
Khương Lệ Sính kể một cách chậm rãi, trong mắt hiện lên hận ý và sự đau khổ. Nhưng giọng điệu của anh ta bình tĩnh đến mức như đang kể một câu chuyện không liên quan gì đến mình: