Bộp một tiếng, Tôn Hiểu Hiểu dập máy. Hít một hơi thật sâu lòng nghĩ: để xem cô thế nào! Bây giờ tôi là người nắm tang chứng cô phạm tội, xem cô còn vênh váo được không!
Khương Mạn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mím môi: “Tính khí ngày càng thất thường, cứ sống vậy thì sao được chứ……”
Ting –
Tiếng tin nhắn WeChat vang lên.
Tôn Đại Ngọc: (Quên rồi à? không sao, tôi nhắc giúp cô.)
Tôn Đại Ngọc: (Xem xong nhớ trả tiền, làm ăn nhỏ lẻ nên không nhận ghi nợ, cám ơn đã quan tâm moah moah!)
Kèm theo đó là một đoạn clip. Khương Mạn nhìn chai dịch cũng sắp truyền xong, tự mình rút kim truyền ra. Sau đó ngồi xuống cái ghế ở gần đó khoanh hai chân lại bắt đầu bật clip.
Máy quay lia một hồi thì nhìn thấy một người đàn ông quấn khăn tắm. Phần trên để trần phủ đầy dấu hồng hồng lại còn có thêm vết cắn, cứ như bị ai ấn cốc giác hơi lên người, khung cảnh cũng có chút doạ người. Khương Mạn hơi sửng sốt, bỏ hai chân xuống ngồi tử tế hẳn.
Sau đó trong clip chuyền đến tiếng cười khả ố của nữ. “Hahahahahaha--- ”
“Trốn đi đâu! Trốn được không?”
Tiếng như dã thú, sau đó là một bóng người lao ra, người đàn ông chạy ở trước, người con gái đuổi theo sau…….Tay Khương Mạn phát run, bộp một tiếng điện thoại rơi xuống đất.
Mặt nóng rực, tim như ngừng đập, hai chân run run. Không sợ mất trí nhớ, chỉ sợ được người khác giúp lấy lại trí nhớ kiểu này……
Những mảnh ký ức khó coi bắt đầu hiện dần ra.
“Bánh crepe trứng…….”
m thanh của Khương Mạn bắt đầu run run, đưa tay lên che miệng. Trên môi, trên ngón tay……cảm giác tê tái giống như lần chạm vào cơ thể người đàn ông vào buổi tối hôm đó.
Tiếng thở d0"c nam tính trầm thấp bên tai.
- -Yêu Nhi, có vấn đề ở đâu ……
“A! Aaaaaaaaa!!!!”
Da đầu của Khương Mạn tê tái.
Bộp bộp bộp!!! Khương Mạn tát vào mặt mình, ngón chân như muốn đâm thủng giày.