Nếu nói Khương Vân Sênh là kiểu quý công tử nho nhã.
Khương Nhuệ Trạch thì vừa như sói, lại vừa như chó, trong sự ngu ngốc có vẻ đẹp trai, trong vẻ đẹp trai có sự hoang dã, trong sự hoang dã lại có sự khờ dại ……
Khương Lệ Sính lại đem lại cho người ta cảm giác không giống như vậy.
Ấn tượng lần đầu gặp mặt chính là ‘sành đời’, gương mặt góc cạnh hơn, đường nét khuôn mặt sắc nét hơn hai người em trai, ngay cả khi im lặng, không nói chuyện, cũng không thể che giấu sự sắc bén giữa đôi lông mày.
Trên người có sự sáng suốt của thương nhân, cũng có sự chín chắn của người có địa vị cao.
“Anh cả, anh mời cơm à? Sao không nói cho bọn em biết.” Khương Vân Sênh mỉm cười bước qua.
Khương Lệ Sính nói: “Nó cũng không nói là mấy đứa cũng tới.”
Tiếng nói ngừng bặt, Khương Lệ Sính nhìn cái tên Husky kia đang không ngừng co rút người về phía cửa.
“Khương Nhuệ Trạch.”
“Có!” Cả thân hình Khương Husky bỗng đứng thẳng tắp.
Khương Lệ Sính: “Ngồi xuống.”
Khương Nhuệ Trạch ngoan ngoãn bước tới, biểu cảm thận trọng trước giờ chưa từng có: “Anh cả chưa ngồi, em nào dám hỗn láo!”
Khương Lệ Sính không hổ là người đàn ông từng trải, không hề lung lay trước mấy lời khua môi múa mép của thằng em thứ ba, lạnh lùng nhìn chằm chằm em mình.
Miệng Khương Nhuệ Trạch như bị dán băng dính, biểu cảm vô cùng căng thẳng, vì anh nhìn thấy anh cả của mình bước về phía Khương Mạn.
Khương Nhuệ Trạch nắm chặt tay! Anh cả, anh qua đó làm gì vậy? Không lẽ Bạc xảo trá kia đã bán đứng đồng đội rồi?
F**k! Không được, không thể!
Em không cho phép hai người nhận lại em gái trước cả em!
“Xin chào, tôi là Khương Lệ Sính.”
Khương Nhuệ Trạch cũng sắp đứng cả lên rồi, nghe thấy câu này lại lập tức ngồi xuống.
“Khương Mạn.”
Anh trai, em gái đối diện mà không nhận ra nhau, tình huống bỗng trở thành buổi gặp mặt, chào hỏi xã giao của người trưởng thành.
“Người tới thì đều là khách, ngồi đi.”
“Cảm ơn.”
Khách sáo, câu nệ, hoàn toàn xa cách!
Khương Nhuệ Trạch vừa thích thú lại vừa buồn phiền, trong lòng cũng rất phức tạp……