Bạc Hạc Hiên lườm anh một cái: “Tôi thấy cậu nhớ em gái tới điên rồi, nếu Khương Mạn là em cậu thật, em gái ruột đứng trước mặt phải nhận ra chứ, cậu và cả anh hai cậu mắt mù à?”
Đây cũng là chuyện làm Khương Nhuệ Trạch đau đầu. Em gái cậu và đứa em thứ 4 là sinh đôi, mấy năm nay anh em nhà họ đi tìm người nhìn giống đứa thứ 4 nhưng mà……Đúng là mò kim đáy bể!
Khương Mạn có phần giống, đúng là con lai, nhưng ngũ quan trên mặt thì thật sự không được giống nhau lắm. Đây cũng là nguyên nhân mà Khương Vân Sênh và Khương Nhuệ Trạch từng nghĩ qua chuyện này!
Khương Nhuệ Trạch cau mày, đầu óc hỗn loạn không vui nói: “Chuyện này có gì đó không đúng, lai lịch về thân phận của Khương Mạn cũng không rõ ràng, cô ấy nói gì với cậu chưa?”
Bạc Hạc hiên cầm cốc rượu mím môi.
“Nhìn thế là biết quan hệ giữa hai người chả ra sao cả……” Khương Nhuệ Trạch tranh thủ kích đểu.
Bạc Hạc Hiên ngẩng đầu nhìn anh ta, nở một nụ cười thâm sâu.
Khương Nhuệ Trạch khụ một tiếng, kiềm chế sự vui sướng trong lòng, thành thật kể hết những gì mình biết.
“Vốn dĩ tôi chỉ hoài nghi ông ngoại của cô ta, không nghĩ gì tới thân phận của cô ấy cả, tối nay mới biết lai lịch của cô ta cũng có uẩn khúc, cậu bảo có trùng hợp không?”
“Càng kỳ lạ hơn là có người không muốn cô ấy điều tra về thân phận của bản thân.”
Khương Nhuệ Trạch lắc đầu: “Nhưng con ranh thối này cũng đủ quỷ quyệt, chắc nó cũng đã tự nghi ngờ về mình từ lâu rồi ấy, vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, còn cố ý giăng lưới để bắt cá.”