Khương Mạn lườm anh ta một cái, giọng điệu không tốt: “Anh ta ở bên tầng hai ngủ! Tôi đi thay quần áo trước, anh đứng yên đây chờ tôi!”
Khương Mạn nói xong, lấy quần áo của mình lên, lại quay về phòng tắm.
Khương Nhuệ Trạch lúc này mới bỏ tay xuống, bĩu môi: “Vẫn chưa tán đổ sao? Lão Bạc không được rồi ……vô dụng quá!”
Anh ta tối nay tới là để tóm Bạc Hạc Hiên, ai ngờ đối phương lại nhường phòng cho Khương Mạn rồi.
Lúc Khương Mạn đi thay quần áo, Khương Nhuệ Trạch ngang nhiên đi lại trong phòng, hiển nhiên không phải lần đầu tới nhà của Bạc Hạc Hiên.
Đột nhiên, tầm nhìn của anh ta bị bản báo cáo giám định trên bàn thu hút.
……
Khương Mạn mặc lại chiếc áo lông màu hồng bước ra, liền thấy Khương Nhuệ Trạch đang cầm bản báo cáo giám định xem.
Giọng cô nhàn nhạt: “Dường như anh không hiểu cái gì gọi là phép lịch sự nhỉ?”
“Lát nữa rồi nói về phép lịch sự, ” Khương Nhuệ Trạch ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Bản báo cáo giám định này có vấn đề, con nhỏ xấu xa, cô gặp phải bệnh viện lừa đảo rồi hả?”
“Hử?” Khương Mạn nổi hứng.
Khương Husky còn hiểu mấy thứ này sao.
“Cô qua đây, tôi nói cô nghe.” Khương Nhuệ Trạch vẫy tay với cô, Khương Mạn bước tới phía trước, nghe anh ta nói: “Phần đầu tiên của báo cáo này trình bày sơ đồ chuỗi gen, bao gồm các số vị trí di truyền, mấy thứ này đều không vấn đề gì.”
“Vấn đề nằm ở phần kết luận!”
“Căn cứ vào số liệu kiểm tra, rõ ràng không tồn tại quan hệ huyết thống mới đúng!”
Khương Mạn cười như không cười, nhìn anh ta: “Không nhìn ra được là anh hiểu biết cũng khá nhiều đấy chứ.”
Khương Nhuệ Trạch từ ánh mắt của cô nhìn ra được sự trêu chọc: “Cô biết bản báo cáo này là giả rồi?”
“Biết chứ.” Khương Mạn nhún vai, “Chắc chắn là làm giả rồi! Bởi vì tôi dùng tóc của tôi và tóc của trợ lý đi làm giám định mà.”
Cô bĩu môi, tùy ý nói: “Nếu như tôi và Lộ Lộ có thể có quan hệ huyết thống thì tôi với anh có phải là cũng có quan hệ huyết thống không?”
Khương Nhuệ Trạch trong lòng nghe ‘ting’ một tiếng, ánh mắt nhìn cô chợt có chút thay đổi lạ kỳ.