Khương Mạn: “Chó ngoan không đấu với ngỗng? Mày cũng giỏi tìm lí do bao biện cho bản thân nhỉ.”
Một người một chó đứng giao lưu với nhau cứ như xung quanh không có ai ý.
Những người khác đều không thể nhịn cười, Khương Vân Sênh bước tới nói:
“Con chó nhỏ ngu ngốc này đúng là vô tích sự.”
“Gâu!” Chó đần bất mãn sủa lên với Khương Vân Sênh: Loài người ngu xuẩn, dám nói Husky ông đây vô tích sự à!
Cẩn thận tôi cắn anh đấy nhé!
Khương Mạn liếc nhìn con chó ngốc rồi đạp vào mông nó.
Tiếng Husky lập tức trở nên ấm ức, ngồi xuống bên chân Khương Mạn điên cuồng vẫy đuôi lấy lòng.
Thông minh lanh lợi khiến tất cả mọi người ở đây đều tò mò. Con chó này hình như cũng không đần đến thế, trông cứ như nghe hiểu tiếng người ý.
Khương Vân Sênh nhịn cười: “Tiểu Mạn, em mau bỏ con ngỗng xuống đi, đợi lát nữa nó sẽ chết ngạt đấy.”
“Hả? Không ăn thịt nó sao?” Khương Mạn chợt nói.
Lời này vừa phát ra, cô phát hiện biểu cảm của các bạn nhỏ đều thay đổi rồi.
Vân Đóa nhìn cô kinh hãi, gương mặt nhỏ ấm ức, trực khóc: “Chị muốn ăn nó sao?”
“Chẳng phải chị nói là phải nuôi nó lớn để nó đẻ thật nhiều ngỗng con sao?”
“Chị lừa đảo……”
Đôi mắt long lanh tràn ngập sự trách cứ và thất vọng nhìn cô, Khương Mạn vội vàng buông tay, nhìn Bạc Hạc Hiên và Khương Vân Sênh với ánh mắt cầu cứu.
Kết quả là hai người đàn ông này đều không có chút nghĩa khí nào, giả bộ không nhìn thấy
Khương Mạn trái tim nguội lạnh!
Đúng là đàn ông, tên của hai người đúng ra phải là Bạc Tình!
Gương mặt Khương Mạn đau khổ, chẳng phải chỉ là muốn ăn một con ngỗng thôi sao? Sao mà khó vậy trời!
“Haizz, chị chỉ đùa để dọa nó thôi, làm sao có thể ăn nó thật, đã nói rồi, người còn thì ngỗng còn, chị còn ở đây, nó chắc chắn là không thể chết được.”
Vân Đóa chớp chớp đôi mắt to còn đang ướt: “Thật không?”