(*Bắt nguồn từ câu: cái miếu nhỏ không chứa được vị phật lớn)
“Thế chẳng phải sau này tôi sẽ thật sự phải gọi anh là kim chủ papa sao?”
Bạc Hạc Hiên mỉm cười: “Bây giờ gọi luôn cũng được.”
Khương Mạn lườm anh: “Yêu Nhi lớn, anh láo xược!”
Cố Trầm đang uống cà phê, vừa nghe liền phun luôn ngụm cà phê ra khắp thảm như tiên nữ rải hoa.
Bạc Hạc Hiên nhếch mày, liếc anh ta, ánh mắt có hàm ý.
Cố Trầm tìm giấy lau miệng nói, nói: “Tôi hiểu, tôi lập tức đi thay thảm cho cậu đây.”
Mễ Kỳ ở bên cạnh trừng mắt nhìn, bộ dạng chưa trải sự đời, chỉ giận bản thân đã tắt GoPro, không thể ghi hình lại cảnh vừa rồi.
Tiếp theo đó anh ta phát hiện……
“Anh Bạc, miệng của anh sao lại bị thương rồi?”
Khương Mạn lập tức ho một tiếng, đoạt lời: Vừa nãy không cẩn thận.... bị cây xương rồng đâm vào.”
“Không đúng……” Mễ Kỳ buồn bực nói: “Gai xương rồng này cũng có móc ngược vào trong đâu mà làm rách da được nhỉ? Anh Bạc rảnh rỗi chạy tới hôn cây xương rồng à? Nếu không thì làm sao……”
“Người trẻ tuổi ở đâu ra cái tính hiếu kỳ mạnh mẽ vậy!”
Khương Mạn ngắt lời anh ta: “Đúng rồi, kênh phát trực tiếp cũng ngỏm rồi, cậu còn ngây ngốc ở đây làm gì vậy?”
Mễ Kỳ: wtf?
Khương Mạn lấy trái cây trên bàn, nhét vào tay Mễ Kỳ: “Hôm nay anh có thể tan làm sớm rồi, thỏa sức tung cánh bay đi, cậu bé à, đừng cảm kích tôi quá.”
Mễ Kỳ: “……”
Khóe miệng cậu ta ngập ngừng: “Vậy……tôi đi nhé?”
Khương Mạn chớp mắt: “Anh đi đi.”
Mễ Kỳ: Đồ vô tình!
Cuối cùng cũng tiễn được nhân viên công tác của ‘Heartbeat’ đi, Khương Mạn còn chưa kịp thở phào, Hổ Tử và Vân Đóa đã vội vàng chạy từ vườn hoa về.
“Chị mau đi xem xem, cún con Yên Nhi và ngỗng trắng đánh nhau rồi!”
Ánh mắt của Khương Mạn sáng rỡ: “Thế đánh chết chưa?”
Cô chờ đợi ngày này quá lâu rồi, cuối cùng cũng có thể ăn thịt rồi sao?
Hổ Tử gấp gáp nói: “Con chó ngu ngốc sắp bị ngỗng trắng đánh chết rồi! Bị đánh kêu áu áu ấy!”
Khương Mạn nghẹn hơi trong họng.
Đó là tiếng sói kêu, không phải tiếng chó!
“Con chó vô dụng! Buông con ngỗng đó ra, để ta tới!!”