“Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Lịch trình tiếp theo Khương Mạn thực sự không biết.
“Tới nhà tôi.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói, “Chung cư bọn trẻ ở đã sắp xếp xong cả rồi, nhưng hôm nay còn phải quay chương trình, tốt nhất không nên đến đấy.”
Khương Mạn gật đầu, đúng vậy, đó là nơi sau này Lý Quân và các bạn nhỏ khác ở, nếu bị lộ địa chỉ khó tránh được việc phóng viên báo chí tới làm phiền.
“Vừa đúng lúc tôi muốn nhìn con ngỗng của tôi!”
Khương Mạn nói xong lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, Yêu Nhi nhà anh có ở đó không? Đến bây giờ tôi còn chưa nhìn thấy nó lần nào!”
Yêu Nhi?
Biểu cảm khuôn mặt của Bạc ảnh đế vô cùng mất tự nhiên. Anh hình như……quên mất chuyện quan trọng này……
Ai có thể nghĩ tới ‘Heartbeat’ hôm nay sẽ được phát sóng trực tiếp ở nhà Bạc thần. Đúng là phúc lợi có một không hai. Fan của Bạc thần kích động, kể cả là fan lâu đời của Bạc thần cũng chưa bao giờ được ngắm nhà của Bạc thần.
Người đàn ông này luôn giữ kín cuộc sống riêng tư của mình, đến mức trên mạng không có một chút tin tức nào liên quan tới cuộc sống riêng tư của anh ấy. Cho nên gặp câu hỏi về Yêu Nhi Bạc Hạc Hiên trực tiếp né tránh, không có bất kỳ phản ứng gì.
Trên xe Khương Mạn và hai đứa trẻ đang nói về chuyện con ngỗng. Nhớ nó quá, nó được ở với một thiên kim như Bạc ảnh đế đây, chắc phải béo lên không ít ấy nhỉ?
Khương Mạn nuốt nước bọt, không thể ăn……tiếc thật đấy……Hy vọng con ngỗng đó láo toét một chút để cô có cơ hội xử nó.
Xe dừng ở cây xăng, Khương Mạn đưa mắt nhìn vạch xăng trên xe, “Còn xăng mà?”
Bạc Hạc Hiên cười cười: “Đi vào nhà vệ sinh.”
Người đàn ông thong thả bước xuống xe, Khương Mạn nhìn theo cho đến khi bóng dáng anh ta biến mất, đôi mắt hơi híp lại.
Là trợ lý của Bạc Hạc Hiên, Cố Trầm cũng đang xem phát sóng trực tiếp. Sau khi nhìn thấy hành động “đi nhà vệ sinh” của ông chủ, Cố Trầm rất tự giác tìm một góc không có người đứng vào đó. Chưa tới hai phút sau điện thoại đổ chuông.
“Ông chủ, người hầu trung thành của ngài đã đứng sẵn đây đợi lệnh của ngài.”
Giọng nói tràn đầy vẻ ‘tôn kính’ của Cố trợ lý vang lên, kèm theo chút hèn mọn chua chát của dân lao động khổ sai.
“Cho cậu nửa tiếng.” m thanh lạnh lùng của Bạc Hạc Hiên vang lên.
Cố Trầm đẩy gọng kính sờ lông mày: “Nửa tiếng từ đài truyền hình tới nhà cậu, đừng nói là phải đi mua cho cậu một con ‘chó săn nhỏ’ nữa!”
Người đàn ông cười cười hỏi: “Khó quá à?”
Cố Trầm rất muốn hỏi lại: Cậu có phép lịch sự cơ bản không đấy?
“Không khó, chuyện nhỏ.”
Nhà tư bản xấu xa dập máy.