Khương Mạn đúng là đánh giá thấp Bạc Hạc Hiên rồi, hoặc có thể nói do bản thân cô quá nổi bật…..Với chiều cao vượt trội của Bạc ảnh đế bình thường vẫn là người gây sự thu hút, nhưng hôm nay cô mới là người làm điều đó. Một con nhộng màu hồng, đi tới đâu gây sự chú ý tới đó.
Trong sân bay rất nhiều người nhận ra bọn họ.
“Cặp đôi người tung kẻ hứng mãi trường tồn, cố lên! Hai vị thần tiên!”
“Mặt trời đằng đông, mình Khương bất bại, thống nhất giang hồ, thiên thu trường tồn!!”
Cái khẩu hiệu kỳ quái này làm mọi người chú ý. Khương Mạn mau chóng đưa tay lên ra hiệu, kéo kính râm xuống một chút:
“Này….mọi người tụ tập ở đây rồi cách xa tôi chút được không?”
Vẻ mặt của cô có chút khó chịu: “Theo luật quản lý của công an đối với hành vi gây rối nơi công cộng sẽ bị cảnh cáo hoặc phạt 200 tệ.”
“Mấy người làm loạn pháp luật thì đừng rủ tôi theo, tôi là công dân gương mẫu.”
Các fan nghe xong câu này thì cười. Lúc này rồi mà vẫn nhớ tới phổ biến luật pháp cho mọi người, đúng là Khương võ thần!
Lúc này có người dũng cảm hỏi to: “Khương võ thần hôm nay cosplay con nhộng ạ?”
Khương Mạn lại kéo cái kính râm ánh mắt quét qua đám người này: “Ai vừa hét lên? Bước lên trên!”
“Gu thẩm mỹ của mấy người thấp vậy!”
Cô nhướng mày một cái: “Tôi rõ ràng đang cos cái chân giò!”
Phụt –
Mọi người bật cười. Đúng là dũng sĩ diệt mồi Khương!
“Chân giò, bọn nhỏ tới rồi.”
Bạc Hạc Hiên đưa tay lên ấn vào cái búi tóc trên đỉnh đầu cô, rồi lại còn vỗ thêm hai cái nữa. Đôi mắt của cô sáng lên, thích cảm giác được sờ đầu này.
Sau đó ánh mắt của Khương Mạn lại trở nên nguy hiểm, người đàn ông này không biết hôm nay mình sẽ phải trả giá vì hành động của bản thân!
“Chị~”
“Anh Hạc Hiên~~~”
Các bạn nhỏ hét lên, Khương Mạn tạm gác suy nghĩ “giết người” sang một bên. Sáu bạn nhỏ mặc quần áo mới sạch sẽ, Tiểu Lý Quân chống nạng, các bạn khác thì kéo tay nhau, Khương Vân Sênh đi đằng sau.
Vừa nhìn thấy nhóm người này xuất hiện thì Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cũng tiến lên. Tiểu Lý Quân tăng tốc giống như đã vội lắm rồi.
Khương Mạn hít sâu một hơi gọi em ấy: “Quân Quân!”
Cô giơ nắm đấm của mình lên. Lý Quân nhìn vào ánh mắt của cô ấy, lòng cũng thấy an tâm hơn, không vội vã nữa mà đi chậm lại, từ từ đến trước mặt Khương Mạn. Em ấy giơ tay lên cụng tay với Khương Mạn. Trong mắt lấp lánh không kìm nổi vui mừng và phấn khích.
Bạn nhỏ khẽ nói: “Chị, em tới rồi.”