“Có phải là không nhớ ra không?”
Khương Mạn lắc đầu: “Cho nên tư tưởng và đạo đức hồi cấp hai cô học không tốt, cũng tại tôi rồi?”
“Chậc, tôi thật đúng là tội ác tày trời.”
Dương Na Ni cắn chặt môi, biểu cảm ấm ức, hốc mắt cũng hơi đỏ lên, trông rất bối rối nói:
“Tôi....tôi không có ý đó, cô Khương, cô đừng giận, tôi chỉ đùa thôi mà ……”
Khương Mạn nụ cười không nhạt bớt: “Thì tôi cũng chỉ đùa thôi, lại nói, cô sắp khóc đấy hả?”
“Thật là có chút hoài niệm, người lần trước khóc trước mặt tôi đến đau lòng còn là Đại Ngọc ở thôn Hổ Khẩu đấy.”
Tôn Đại Ngọc lườm cô một cái: “Tôi cảm ơn cô nhá, vì đã giúp tôi trực tiếp mở rộng con đường diễn xuất.”
“Cô nói xem, sau khi trở về từ chuyến đi tới thôn Hổ Khẩu, năng lực diễn xuất có tiến bộ chưa.”
“Miễn cưỡng coi như là tạm được.” Tôn Hiểu Hiểu liếc nhìn Dương Na Ni: “Hay là cô cũng diễn với Khương Mạn một màn thử xem, chỉ cần không bị cô ấy giết chết thì đều có thể trở nên mạnh mẽ hơn.”
Dương Na Ni không tỏ vẻ ấm ức thêm được nữa, một cái miệng của Khương Mạn cũng đủ ép chết người rồi, lại còn thêm một cái máy bay yểm trợ -Tôn Hiểu Hiểu nữa!
Trong lòng cô ta buồn bực muốn chết, Tôn Hiểu Hiểu này lúc ở ‘Một cuộc sống khác’ đã bị Khương Mạn hành tới mức đó rồi, vậy mà hai người còn trở thành bạn bè được?
Người phụ nữ này đầu óc có vấn đề sao?
Trên khung bình luận trực tiếp cũng bắt đầu chiến tranh rồi.
(Khương Mạn có phải là hơi quá đáng rồi không? Na Ni chỉ là đùa một chút thôi, vậy mà cũng nạt người ta được?)
(+1, chuyện bé xé ra to rồi phải không? Hơn nữa, bản thân Khương Mạn không cảm thấy bị vả mặt rồi hay sao? Chính cô ta ở vòng trước đã nói là sẽ chọn Lý Thiên Nguyên mà.)
(Là ai chuyện bé xé ra to? Lý Thiên Nguyên và Tiêu Tranh cũng không được ai chọn, còn chưa thấy người ta phàn nàn ai đâu?)
(Có bao nhiêu trà xanh* luôn dùng câu ‘nói đùa’ để nói ra lời thật lòng chứ.)
(*Trà xanh: chỉ mấy em gái tỏ ra ngây thơ nhưng luôn âm thầm đâm chọc sau lưng, chia rẽ tình cảm của người khác)