Khương Mạn nhún vai, mỗi người có cách trả thù khác nhau, cô không biết Hoa Viện và Tôn Hiểu Hiểu có thù hằn gì. Nhưng đều là người lớn rồi, mỗi người có lực chọn khác nhau, không ai dạy được ai cái gì.
“Thật ra cô không cần giải thích cho tôi đâu.” Khương Mạn cười như không cười nhìn cô ta, giọng điệu ngả ngớn: “Sợ tôi hiểu nhầm cô à, Đại Ngọc?”
Mặt Tôn Hiểu Hiểu nóng rực, vừa giận vừa xấu hổ nói: “Đừng có mà tự mãn, ai quan tâm cô hiểu nhầm hay không!”
Khương Mạn hehe đưa tay nhéo cằm cô ấy, “Đúng là mồm nói có là không, Tiểu Đại Ngọc.”
Tôn Hiểu Hiểu hít vào một hơi, khoảnh khắc tiết theo, cô bạo phát! Đáng ghét! Cô bị Khương Mạn trêu chọc! Đồ súc sinh Khương Mạn này!
“Cô……không hỏi xem giữa tôi và Hoa Viện xảy ra chuyện gì à?” Tôn Hiểu Hiểu ngập ngừng.
Nếu là người bình thường đã hỏi từ lâu rồi, nhưng Khương Mạn lại nhịn được. Bởi vì cô không quan tâm sao?
Chả hiểu vì sao Tôn Hiểu Hiểu lại thấy không quen, lòng có chút thất vọng.
“Cô bằng lòng nói cho tôi?” Giọng Khương Mạn hơi ngạc nhiên, cô cười rộ lên một cái, “Cô bằng lòng nói, tôi sẽ bằng lòng nghe.”
Giây phút này mắt Tôn Hiểu Hiểu lóng lánh như sau trời, có một cảm giác ấm áp nói không lên lời, mũi còn có chút cay cay. Chết thật, Khương Mạn đúng là …….gây nghiện!
Tôn Hiểu Hiểu lúng túng quay đầu, không nhìn cô nửa, có phần ủ rũ nói: “Thật ra chuyện cũng không có gì, những năm đầu mới vào nghề não tôi hơi úng nước, yêu đương với một tên tiểu thịt tươi của Hoa Thị Entertainment.”
“Kết quả là Hoa Viện cũng thích tên đó, hai người qua lại gian dâm với nhau. Tôi mắt mù, còn Hoa Viện bị thần kinh.”
“Cô ta đào góc tường nhà tôi thì thôi đi, còn bôi đen tôi.” Tôn Hiểu Hiểu nói một lúc thì dừng, nhìn Khương Mạn nói tiếp: “Thủ đoạn của cô ta thì cô cũng biết rồi đấy.”
Khương Mạn nhướng mày, lại là photoshop ảnh khiêu dâm ấy hả? Vậy là trình độ nghiệp vụ của Hoa Viện từ bấy tới giờ chả tiến bộ chút nào?
“Hoa Viện là một con phụ nữ có dục vọng chiếm hữu cao, chỉ cần là thứ cô ta thích, không cần biết nó có thuộc về ai không cô ta sẽ chiếm bằng được!”
“Cô ta nhắm vào cô cũng chỉ vì muốn tên Phong Lăng kia.”
Khương Mạn gật đầu, “Tôi cũng đoán ra được, nhưng mà trước đây tôi thích mấy tiểu thịt tươi kiểu đó hả? eo, nhai cỏ dại còn thấy ngon hơn.”
Tôn Hiểu Hiểu phút chốc biến thành Đại Ngọc: “Cô bình thường chút được không!!”
Lúc hai người từ nhà vệ sinh đi ra, Bạc Hạc Hiên và Khương Nhuệ Trạch cũng từ trong phòng đi ra.
“Tôi đi trước đây.” Khương Nhuệ Trạch chào một câu lạnh lùng, nhìn thấy không ai thèm để ý tới mình thì cắn răng đeo kính râm đi mất.
Khương Vân Sênh cũng không ở lại lâu, lúc đi còn nói chuyện cuối tuần này nhóm bạn nhỏ Tiểu Lý Quân sẽ tới Bắc Thành.
“Nếu là cuối tuần, sẽ quay ‘HeartBeat’ số thứ hai, sợ là không đi đón được……” Khương Mạn nhăn mày nói.