“Thế thì đơn giản rồi.” Khương Mạn không có chút gánh nặng tâm lí nào, lại quay về ngồi bên cạnh anh, dùng khuỷu tay huých anh một cái: “Hai chúng ta lại cùng một chiến tuyến rồi.”
Anh em đồng lòng, mọi chuyện ắt thành công!
“Chiến hữu của em đâu phải tôi.” Bạc ảnh đế cảm thấy cái danh chiến hữu này chẳng thà không nhận.
Lông mày Khương Mạn giựt một cái, “Vậy thì là ai?”
Cô suy nghĩ một lúc, lẽ nào là …… “Đại Ngọc?”
Khương Mạn lấy bức ảnh ra quơ quơ, “Không phải là anh cũng đưa bức ảnh này cho cô ấy xem rồi chứ?”
Bạc Hạc Hiên mỉm cười không nói.
Khương Mạn xì một tiếng, đánh giá lại một lần nữa về người đàn ông trước mặt này.
Thật đúng là người đẹp như tranh vẽ mà lòng dạ thì như rắn độc.
“Đồng chí Tôn Đại Ngọc đáng thương, trở thành vũ khí trong tay anh, giết người không thấy máu mà.”
Khương Mạn trêu chọc một câu, lại không nghĩ gì hơn.
Giữa Tôn Hiểu Hiểu và Hoa Viện có khúc mắc, cô biết, nhưng cụ thể là khúc mắc gì thì lại không rõ lắm.
Đây là chuyện riêng của đối phương, có nói hay không còn tùy vào bản thân Tôn Hiểu Hiểu, Bạc Hạc Hiên cũng không thích cái nết kể chuyện bí mật của người khác ở sau lưng.
Đều là người trưởng thành, ai chẳng có một vài bí mật không thể nói ra, Khương Mạn chỉ cần biết ai là người ở cùng một chiến tuyến với mình là được.
Cô nghiêng đầu qua, nhìn ánh hoàng hôn phía sau.
Ánh hoàng hôn màu vàng kim vô cùng lãng mạn.
Ngẩng đầu lên, giơ tay che mắt, những vạt nắng xuyên qua kẽ ngón tay, ngón tay cô vô thức động đậy.
Vòng đu quay đã lên tới đỉnh cao nhất, nơi này giống như là nơi cao nhất trong thành phố, mọi thứ đều nằm dưới chân.
Cô ngắm mặt trời lặn, anh ngắm cô.
Cơn gió nhẹ khẽ len lỏi vào vòng đu quay cũng trở nên ấm áp, quyến luyến, cẩn thận bao bọc lấy khoảnh khắc không bị ai làm phiền này.
Khi mặt trời đã hoàn toàn lặn ra sau núi, vòng đu quay lại quay trở về mặt đất.
Trước khi đi ra, Bạc Hạc Hiên giống như là tùy ý hỏi một câu: “Vòng sau chắc chắn phải chọn khách mời nam số 3 à?”
Ánh mắt Khương Mạn lên án: “Chắc chắn thì có tác dụng gì không? Là ai nhất định cứ phải kéo tôi chết cùng thế nhỉ?”
Bạc Hạc Hiên mỉm cười không nói, trong ánh mắt có chút kiêu ngạo, bướng bỉnh.
“Nếu còn có lần sau, anh thử xem xem tôi có tẩn anh một trận không.” Khương Mạn nhỏ giọng cảnh cáo.
Nắm chặt nắm đấm, quơ quơ!
Tới lúc đó không thèm quan tâm anh có con tin (con ngỗng hay ị) trong tay hay không, tôi cứ tẩn anh một trận trước rồi mới nói chuyện!